Đối với Vãn Vãn mà nói, cả đời này có thể xuất hiện ở chỗ này, có thể trở thành con gái nhà họ Tô, cùng Trình Kiêu làm thanh mai trúc mã, rồi sau đó yêu nhau, gả cho anh, là phúc khí mấy đời cô tu không nổi.
Hiện giờ, có con trai, con trai lại xuất sắc như vậy, tuổi còn nhỏ đã thề phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ cô.
Con trai được Trình Kiêu dạy dỗ rất khá.
Ở trong việc giáo dục con trai, giữa cô và Trình Kiêu, một người diễn vai chính diện, một người diễn vai phản diện.
Con trai rất ưu tú, điểm này khiến Vãn Vãn thấy rất thỏa mãn.
Con trai là niềm kiêu ngạo của cô cùng Trình Kiêu.
“Vãn Vãn, mỗi năm chúng ta đều phải đi ra ngoài du lịch, vui chơi một chút, anh muốn đưa em đi khắp chân trời góc biển, đông tây nam bắc, đi khắp toàn thế giới."
Vãn Vãn dựa vào trong lồng n.g.ự.c Trình Kiêu, hai người đứng dưới ánh hoàng hôn, nhìn thái dương chậm rãi lặn xuống, loại cảm giác hạnh phúc này làm cô cảm thấy đủ đầy.
Hạnh phúc, thật ra rất đơn giản, có chồng làm bạn, có con cái cười vui.
Hai người đón mặt trời mọc, lại nhìn mặt trời lặn, đây là hạnh phúc.
Không cần có quá nhiều tài phú, chỉ cần chồng yêu thương, đây là hạnh phúc mà cô hiểu được.
“Chồng ơi, cảm ơn anh đã cho em tình yêu!"
“Đồ ngốc, anh không yêu em thì yêu ai? Anh mới là người cần phải cảm ơn em, em đã cho anh một cuộc sống hạnh phúc, còn có con trai của chúng ta nữa". Hai người tựa sát đầu vào nhau, ánh mặt trời chiếu vào trên người cả hai, rơi xuống ánh chiều tà.
Gần đây Tiêu Soái rất buồn rầu, bởi vì cậu yêu một cô gái.
Chuyện này phải nhắc đến từ lúc cậu còn nhỏ, sau khi cậu vào trường quân đội thiếu niên mà nói.
Khi còn nhỏ cậu thích dán lấy mẹ, cứ luôn muốn dành mẹ với ba. Cuối cùng chọc ba cứ luôn mang mang theo mẹ bên người, mỗi lần đi công tác đều sẽ tìm mọi cách dắt mẹ đi theo, thậm chí mỗi lần chờ đến lúc mẹ được nghỉ, hai người đều sẽ chạy đi du lịch, hưởng thụ thế giới hai người.
Cậu lại bị ném cho ông cố.
Ông cố đối xử với cậu vừa yêu thương nhưng cũng vừa tàn nhẫn, ném cậu vào trường quân đội thiếu niên, vừa ngẩn ngơ một phát đã qua nhiều năm.
Hơn nữa, là kiểu quản lý hoàn toàn khép kín, chỉ vào những dịp nghỉ đông được thả ra mới có thể gặp mặt ba mẹ một lần, rất gian khổ.
Người cậu cũng gầy, gầy đến mức chỉ còn lại cơ bắp.
Ngược lại mẹ rất vui vẻ, nói cậu cường tráng, gầy nhưng lại rắn chắc, thân thể cũng tốt.
Ba còn vỗ bờ vai của cậu rồi nói: “Nhóc con, như vậy mới có năng lực bảo vệ mẹ của con chứ."
Tiêu Soái bị ba đánh bại, nhưng quả thật cậu muốn dùng thực lực của chính mình để bảo vệ mẹ.
Đây cũng là nguyên nhân cậu tới trường quân đội thiếu niên, cũng không phải muốn sau này sẽ tham gia tòng quân, mà cậu muốn rèn luyện chính mình, để bản thân trở nên mạnh hơn.
Chỉ có bản thân mạnh mẽ rồi, mới có thể bảo vệ được tất cả những người mình muốn bảo vệ.
Việc này là do ba nói với cậu, từ nhỏ ba đã dùng sức mạnh của mình để bảo vệ những người mình yêu thương, bảo vệ bà ngoại, bảo vệ mẹ.
Sau khi vào trường quân đội thiếu niên, Tiêu Soái mới biết được người cậu phải bảo vệ cũng không chỉ là người thân của cậu, cậu cũng có thể bảo vệ rất nhiều người.
Bốn năm học ở trường quân đội thiếu niên đã làm cậu trưởng thành hơn rất nhiều.
Cậu cũng biết, ông cố và ông nội của mình đều là quân nhân, bọn họ chiến đấu vì quốc gia. Thậm chí ông nội còn hy sinh sinh mạng của mình trong chiến tranh, giữ vững yên bình tổ quốc.
Điểm này khiến cậu rất sùng bái.
Sau bốn năm, Tiêu Soái trưởng thành hơn rất nhiều, cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Tới lúc trở về, cậu đã không phải là loại con nít kêu la gào thét muốn ngủ cùng mẹ nữa, mà là một thiếu niên đã trưởng thành có năng lực và trách nhiệm.
Cao cao gầy gầy, diện mạo hoàn toàn kế thừa nhan sắc của Trình Kiêu, đẹp trai đến mức bối rối.
Lúc gặp lại ba mẹ, mẹ đã sắp không nhận ra được cậu nữa.
“Con trai, con cao rồi."
“Con trai, con rất rắn chắc."
"Con trai..."
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của mẹ khiến trong lòng Tiêu Soái cũng vui lây.
Cậu thích được nghe mẹ gọi cậu là con trai nhất luôn: “Con trai..."
Cũng thích được nghe nhất là: “Con trai đẹp trai quá"
Lúc này, cậu luôn sẽ cực kỳ tự tin mà nói: “Con là con trai của mẹ, đương nhiên phải đẹp trai."
Lúc này ba sẽ luôn nói: “Có đẹp trai cũng chả đẹp trai bằng ba. Vợ, em vinh viễn yêu anh nhất"
Tiêu Soái luôn khịt mũi coi thường, không còn gì để nói với người đàn ông trẻ con kia nữa.
Ở trước mặt mẹ, ba vĩnh viễn đều là người trẻ con nhất.
Ba lại lại nói: “Con trai, chờ đến lúc con gặp được người con gái mà con yêu, con sẽ còn trẻ con hơn cả ba nữa."
Tiêu Soái càng thêm khịt mũi coi thường, cậu sẽ biến thành người trẻ con như ba?
Làm gì có chuyện đó, cậu sẽ không bao giờ thay đổi thành như vậy.
Nhưng – Không lâu sau đó, hiện thực lại cho tát cậu một bàn tay, đánh vào mặt cậu.
Cậu gặp người con gái mà cậu thích nhất trong đời, kết quả cậu phát hiện quả nhiên cậu trở nên trẻ con hơn nhiều như lời ba đã nói.
Cậu thích ăn dấm, thích lo được lo mất, thích thể hiện sự tồn tại trước mặt cô gái ấy, cũng thích làm một số chuyện bản thân tuyệt đối sẽ không làm, chỉ vì khiến cô gái ấy vui vẻ.
Người con gái mà cậu gặp được kia, là cháu gái của chiến hữu cũ của ông nội.
Bọn họ cùng nhau học tập ở trường quân đội thiếu niên, cô ở bên chiến đội nữ, mà cậu ở chiến đội nam.
Ngay từ đầu, cậu và cô đều là chủ lực của hai chiến đội, ai cũng không nhường ai.
Thậm chí tới mức nước lửa không hòa vào nhau.
Bởi vì nam nữ khác biệt, lúc bọn họ huấn luyện cũng không ở bên nhau, nhưng vào tiết văn hóa, nam nữ đều được ngồi học cùng nhau. Đương nhiên cũng phân lớp và thật trùng hợp chính là cậu cùng cô ở trong cùng một lớp.
Bọn họ chẳng những tranh cao tranh thấp trong huấn luyện, ngay cả trong môn văn hóa cũng cậu chạy tôi đuổi.
Ở môn văn hóa, Tiêu Soái không hổ là con trai của học bá, kế thừa hoàn mỹ mọi gen tốt của ba mẹ, trong mặt học tập hoàn toàn không thua người khác. Mỗi lần thi cử luôn đứng thứ nhất.
Mãi cho đến lúc cô gái tên là Đinh Á Nam xuất hiện.
Đó quả thật là người ông trời đưa tới để tàn phá cậu, đối thủ đầu tiên cậu gặp trong cuộc đời.
Cô gái này trông yếu yếu gầy gầy, tính tình lại vô cùng mạnh mẽ, trong mảng học tập không thua kém với cậu một chút nào.
Từ một khắc đó, cậu đã không còn là thường thắng tướng quân nữa rồi.
Cậu đã bị nữ sinh tên là Đinh Á Nam kia đoạt lấy vị trí đầu bảng rất nhiều lần.
Tiêu Soái nhớ kỹ cô, vì thế dồn hết sức lực tranh đoạt vị trí thứ nhất với cô.
Vì thế ở trường quân đội thiếu niên, xếp thứ nhất và xếp thứ hai liền thường xuyên xuất hiện tình huống như vậy: Lần này Tiêu Soái đứng đầu, tiếp theo có khả năng sẽ bị Đình Á Nam cướp đi, sau đó Tiêu Soái lại cướp về.
Đề tài mà các bạn trong lớp thích tám chuyện nhất chính là: Hôm nay ai đứng nhất?
Cứ như vậy, hai người ở trong lớp tranh đua bốn năm, trong bốn năm này, có thể nói là đến đâu cũng thấy mùi thuốc s.ú.n.g cũng không điêu.
Cũng may, hai người cũng không tranh đoạt đứng đầu đứng hai trong năng lực thể chất. Dù sao một người bên đội nữ, một người bên đội nam, vốn dĩ sẽ không tiến hành thi đấu trong cùng một thời gian.
Nhiều nhất chính là so thành tích của từng người một lần, nhưng tỉ lệ thành tích của năng lực thể chất đàn ông so với năng lực thể chất phụ nữ không giống nhau, cho dù Tiêu Soái thắng cũng không có gì để đắc ý.
Nhưng, là người ai cũng hiếu kỳ.
Vào lúc một nữ sinh nào đó khiến cho cậu chú ý, cậu vẫn sẽ luôn chú ý tới cô.
Từ môn văn hóa đến năng lực thể chất, lại đến cường độ huấn luyện, mỗi thứ đều chú ý.