Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh dẫn cô đến một nhà hàng phương Tây đi chệch khỏi trung tâm thành phố, nơi Trình Kiêu thường xuyên đến.

Ông chủ ở đó biết anh, cũng được coi là bạn bè, đôi khi anh thường đến đó.

Ông chủ là người Pháp, Larry. Herzrit, vô cùng nhiệt tình, mỗi lần Trình Kiêu đến, cậu ta đều sẽ ôm anh một cái thật chặt.

Tựa như lần này, vừa nhìn thấy Trình Kiêu, Larry liền nhiệt tình ôm anh: "Ồ, Trình, cậu tới rồi." Lại nhìn về phía Vãn Vãn, trên mặt hiện ra nụ cười mê người: "Trình, vị tiểu thư xinh đẹp này là ai?"

Trình Kiêu giới thiệu: "Larry, đây là cô gái lớn lên cùng tôi từ nhỏ — cô gái tôi thích" Câu cuối cùng nói thầm vào tai Larry, rồi nói với Vãn Vãn: "Đây là người bạn tốt của anh - Larry. Herzrit"

"Ồ, cô gái xinh đẹp, rất vinh dự được gặp cô, tôi là Larry. Herzrit, sau này muốn ăn thức ăn phương Tây thì cứ đến với tôi, tôi sẽ cung cấp cho dịch vụ nhiệt tình nhất"

Vãn Vãn nói: "Xin chào, rất vui được gặp anh."

Larry còn muốn nhiệt tình nói mấy câu với Vãn Vãn, dưới ánh mắt nghiêm khắc của Trình Kiêu, khóe miệng nhếch lên cười to: "A, Trình, cậu ghen rồi." Nói tiếng Phổ thông cực kỳ không chuẩn, nhưng có thể nghe hiểu được.

Vãn Vãn cũng cười.

Trình Kiêu dẫn cô lên phòng nhỏ trên tầng.

Khung cảnh nơi đó vô cùng thanh tĩnh, thích hợp cho hai người nói chuyện yêu đương. Trình Kiêu hiện giờ tuy chưa nghĩ tới việc thổ lộ, nhưng cũng muốn có bầu không khí này.

Bầu không khí của ẩm thực phương Tây cực kỳ tốt, cực kỳ thích hợp cho tình yêu, loại hơi thở lãng mạn.

Vãn Vãn cũng thích bầu không khí này, vô cùng thoải mái, khiến cô có cảm giác ấm áp.

Cô cũng thích cảm giác ở một mình với Trình Kiêu, được chăm sóc khiến cho cô có một loại cảm giác được chiều chuộng.

Chẳng qua, loại cảm giác này có thể duy trì bao lâu, cô cũng không rõ lắm. Đợi đến khi Trình Kiêu kết hôn, có vợ hiền yêu quý, tương lai còn có con, sẽ trao tất cả chiều chuộng trong lòng cho vợ và con cái. Về phần em gái nhỏ nhà hàng xóm như cô, chỉ sợ sẽ bị ném sang một bên.

Nói không ghen là giả, nhưng ghen thì có thể ghen được bao lâu?

Mỗi người đều sẽ có cuộc sống của riêng mình, không thể hy vọng xa vời được người khác chiều chuộng suốt cả cuộc đời.

Có lẽ sau này cô cũng sẽ kết hôn với chồng mình, người đàn ông cô yêu, còn có con cái, mọi người sẽ càng đi càng xa, về sau chỉ còn lại lời thăm hỏi lẫn nhau.

Tình cảm cũng dần phai nhạt.

Cho dù kết quả như vậy, cũng không phải cô muốn.

Đợi đến khi mỗi người đều có gia đình, trọng tâm cũng sẽ chậm rãi chệch hướng, có lẽ đợi đến lúc đó cũng khó có thể nhớ tới người bạn thanh mai trúc mã nhỉ?

"Vãn Vãn, anh biết em không thích ăn thịt bò, anh gọi món khác cho em" Trình Kiêu lật xem thực đơn.

Vãn Vãn nói: "Em có thể thử."

"Thử? Không phải em không thích thịt bò và thịt dê sao? Nói là quá tanh?” Trình Kiêu ngẩng đầu lên.

Vãn Vãn nói: "Vâng, nhưng em muốn thay đổi, biết đâu em lại thích thì sao?"

Trình Kiêu nói: "Vậy thì gọi ít trước, nếu em ăn không nổi, đến lúc đó đưa anh ăn là được"

"Không cần đâu, đồ em đã ăn.."

Trình Kiêu nói: "Không sao, chúng ta không thể lãng phí lương thực phải không?"

Vãn Vãn nghĩ lại, cũng đúng, Trình Kiêu luôn luôn tiết kiệm, những thứ cô ăn còn thừa lại cũng không phải là lần đầu tiên anh ăn, anh luôn không nỡ vứt đi.

Trình Kiêu gọi cho Vãn Vãn mấy phần thức ăn, trong lúc chờ đồ ăn, món khai vị ngọt được dâng lên.

Đây là Larry tặng miễn phí cho bọn họ, hoặc là nói tặng Vãn Vãn thì đúng hơn.

Con gái đều thích món điểm tâm ngọt, cậu ta nghĩ Vãn Vãn hẳn là cũng không ngoại lệ. Về phần Trình Kiêu, cậu ta cũng tặng một phần giống vậy.

"Món khai vị nơi này rất ngon, là Larry tự tay làm, em nếm thử đi Vãn Vãn gật đầu, những món khai vị này nhìn đã thấy cực kỳ mỹ vị, nhất định vô cùng ngon.

Nhẹ nhàng nếm một miếng, quả nhiên hương vị tốt đến cực hạn, đánh một vòng ở đầu lưỡi rồi nổ tung trong khoang miệng, cảm giác này thật sự sảng khoái không nói nên lời.

"Nào, ăn nhiều chút đi, em gầy quá." Trình Kiêu đưa phần trước mặt mình cho cô.

Vãn Vãn nhìn vóc người của mình, cũng không gầy mà.

Cô không mập, nhưng cũng không quá gầy, tỷ lệ cơ thể vừa phải.

Trước sau lồi lõm.

"Anh Kiêu, đủ rồi. Món ngọt rất dễ béo, chờ lát nữa em còn muốn ăn bữa chính, ăn nhiều món khai vị quá, lát nữa không ăn được gì"

Trình Kiêu nói: "Vậy thì đợi lát nữa ăn. Em mập lên thì anh càng thích."

Chẳng bao lâu bít tết của họ đã đến.

Bít tết của Trình Kiêu chín bảy phần, Vãn Vãn chín hoàn toàn.

Cô không quen ăn chín bảy phần, không có thói quen ăn, muốn chín hoàn toàn.

Nhưng chín già, ăn không ngon bằng nửa chín.

Quả nhiên, lúc cắt đã cảm giác được, lúc cắn còn cảm nhận được độ dai.

"Thật ra thịt bò không cần chín quá, ăn như vậy mới ngon."

Vãn Vãn nói: "Không có gì, em thấy nó rất ngon, em không quen ăn nửa chín, chờ về sau quen rồi nói sau. Kiểu gì em cũng sẽ thích ứng được"

Trình Kiêu lại cười, trong ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều.

Chỉ cần Văn Vãn thích, anh đều sẽ tuân theo vô điều kiện.

Miễn là Vãn Vãn hạnh phúc là được, không có gì quan trọng hơn Vãn Vãn.

Đặt ở vị trí đầu tiên trong trái tim, sau này yêu thương thật tốt.

Bây giờ phần tình yêu này đang kiềm chế, ngay cả khi đè nén rất vất vả, cũng phải kiềm chế.

Vãn Vãn vẫn chưa trưởng thành.

Bữa ăn này, ăn rất thỏa mãn.

Vãn Vãn đã quen và thử thích ứng với bít tết, cứ cho rằng mình sẽ bài xích rất ghê gớm, không ngờ lại thích ứng nhanh như vậy.

Cô cũng không cảm thấy bít tết khó ăn nữa.

Trước đây mình không thích ăn thịt bò, thật sự bỏ lỡ một món ăn ngon.

"Lần sau lại dẫn em tới đây ăn, bít tết ở chỗ Larry có vị ngon hơn so với nơi khác rất nhiều. Chẳng bao lâu em sẽ có thể làm quen với việc ăn bít tết chín bảy phần."

Vãn Vãn vốn định lắc đầu, sau đó nghĩ lại, lại gật đầu. Không phải chỉ là bít tết chín bảy phần thôi sao? Cô chắc chắn có thể làm quen với nó.

Giống như ngày hôm nay, chưa từng tới bao giờ, nhưng không phải cũng thích nghi vô cùng nhanh chóng?

Ngay cả tay cầm d.a.o nĩa cô cũng tự nhiên như vậy.

"Em thích là tốt rồi, anh chỉ sợ em không quen"

Bọn họ đi ra khỏi phòng riêng, đang muốn đi ra ngoài, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, hai người trẻ tuổi một nam một nữ từ bên trong đi ra.

Mắt Vãn Vãn sáng lên, chạy đến nói với cô gái ở đó: "Chị gái, hóa ra chị cũng ở đây, gặp được chị thật vui quá."

Đối với chị gái nhỏ này, cô có hảo cảm nói không nên lời, hôm nay nếu không nhờ chị gái này, cô sẽ không lên được tầng ba, cũng không gặp được Trình Kiêu.

Lúc La Hiểu Mộng nhìn thấy Vãn Vãn cũng ngẩn người, cô ấy không ngờ lại gặp Vãn Vãn và Trình Kiêu ở chỗ này.

"Tôi cũng không ngờ." Nhìn thoáng qua Trình Kiêu xa xa đang chậm rãi đi về phía này, La Hiểu Mộng nói: "Cô không nên biểu hiện quá thân mật với tôi đâu, vị kia có thể sẽ ghen đấy"

Vãn Vãn còn chưa kịp phản ứng, La Hiểu Mộng đã lôi Ti Tuấn Kiệt xuống tầng. Trước khi xuống tầng còn nhíu mày tựa như thị uy với Trình Kiêu.

Lông mày Trình Kiêu nhíu lại.

Vãn Vãn vừa muốn gọi cô ấy, đã thấy cô ấy xuống tầng, biến mất không thấy đâu.

"Chị gái này sao lại vội vàng rời đi như vậy?" Có chút tiếc hận, cô còn chưa nói lời cảm ơn với cô ấy.

Trình Kiêu đã đi tới: "Em biết cô ấy?"

"Chính chị gái này đã dẫn em vào công ty, đưa lên tầng ba gặp anh, nếu không em cũng không có cơ hội gặp anh nhanh như vậy, nói không chừng còn phải ngồi ở đại sảnh dưới tầng chờ rất lâu."

Mi tâm Trình Kiêu nhíu lại càng ngày càng chặt, không rõ La Hiểu Mộng có ý gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK