Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.

Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót vang lên cùng mùi hoa thơm ngào ngạt.

Bên ngoài rèm cửa, một tia nắng xuyên qua rèm cửa, nhàn nhạt chiếu vào.

Vãn Vãn chỉ cảm thấy một trận đau nhức khó chịu người, lại còn ngứa, cuối cùng tỉnh táo mở mắt ra.

Thấy được Trình Kiêu đang nghiêng người, tay chống đầu nhìn cô.

Vãn Vãn nhất thời nhớ tới điên cuồng ngày hôm qua, mặt đỏ hết lên.

“Sớm, bà Tiêu của anh” Trình Kiêu khẽ cười chào cô.

“Sớm, ông Tiêu của em.

Hai người nhìn nhau cười, xưng hô này rất mới mẻ, kí©h thí©ɧ m.á.u trong người bọn họ.

Họ cuối cùng đã thuộc về nhau, từ nay về sau cho đến mấy chục năm sau, che chở cho nhau qua mưa gió, gắn bó lẫn nhau.

Trình Kiêu nhìn Vãn Vãn, cánh tay mảnh khảnh của cô để lộ ra ngoài, phong cảnh dưới chăn như thế nào, đột nhiên đôi mắt anh sâu lại.

Một đêm tốt đẹp chỉ mới bắt đầu.

Loại khoái hoạt như pháo hoa đột nhiên nổ này làm cho hai người đều có chút hưng phấn.

“Anh... có làm đau em không?"

Vãn Vãn lắc đầu, nếu nói không đau thì là gạt người.

Nhưng Trình Kiêu rất thương cô, ngay lúc đầu luôn kiềm chế, sau lại không để ý đến bản thân chỉ quan tâm đến cảm giác của cô.

Cho nên, cô cũng không có đau như trong tưởng tượng.

“Em ngủ tiếp đi, anh làm bữa sáng cho em. Trình Kiêu đứng dậy, chăn trên giường trượt xuống, lộ ra thân hình cường tráng.

Trình Kiêu tập thể dục quanh năm, lại một thân võ nghệ, từ nhỏ đi theo ông nội Tiêu luyện võ. Sau khi lên đại học, không gián đoạn tiếp tục luyện, khiến cho cơ bắp của anh rất cân đối, lúc mặc quần áo thực sự trông rất gầy.

Một cái móc áo thực sự.

Vãn Vãn cả người nóng lên.

Dùng chân che mặt, giọng cô như mèo kêu lên một tiếng nhẹ “A” một cái.

Nhìn cảnh này, hô hấp Trình Tiêu dồn dập, đặc biệt khi nhìn cánh tay trắng như tuyết của Vãn Vãn lộ ra ngoài, anh thiếu chút nữa lao vào.

Kiềm chế bản thân, anh xoay người ôm lấy cô thật chặt, vén chăn lên, hôn một cái lên trán cô rồi nhảy xuống giường.

Vãn Vãn nhẹ nhàng vén chăn lên nhìn qua khe hở, vừa lúc nhìn thấy cảnh Trình Kiêu nhảy xuống giường, trên người không mặc quần áo, mọi thứ đều lọt vào mắt cô.

Cô thẹn thùng bịt kín chăn lại, tim đập nhanh, hô hấp dồn dập.

Hành động của cô sao thoat được ánh mắt của Trình Kiêu, anh một bên mặc quần áo một bên nói: “Muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn, đừng lén lút nhìn"

Vãn Vãn che chăn lại, không dám động.

Bên ngoài chăn truyền đến tiếng cười trầm thấp của Trình Kiêu, mặt Vãn Vãn càng đỏ hơn.

Trình Kiêu cũng không trêu cô nữa, da mặt Vãn Vãn mỏng, họ mới tân hôn thời gian còn nhiều.

Anh không vội, về sau Vãn Vãn khẳng định sẽ lớn mật nhìn anh, mà không như giờ thẹn thùng nhìn.

Trù nghệ của Trình Kiêu tốt, đặc biệt lúc du học ở nước ngoài, anh còn đi học nấu ăn.

Anh thích nhất là nấu ăn cho Vãn Vãn, đây cũng là một loại lạc thú.

Trong những năm ở nước ngoài, Vãn Vãn đã học được rất nhiều điều, đặc biệt là công việc nội trợ.

Nhưng đa số thời gian, Trình Kiêu cũng không muốn Vãn Vãn làm việc vất vả, lúc ở nhà, anh càng thích làm việc nhà cùng Vãn Vãn.

Sau lại thuê giúp việc, Vãn Vãn càng không có chỗ để đυ.ng vào.

Nhưng ngẫu nhiên làm một số thứ, cùng nhau nấu cơm vân vân, cũng là một niềm vui.

Niềm vui của cuộc sống cũng là một loại tư tưởng.

Vãn Vãn cũng muốn cùng Trình Kiêu nấu cơm.

Sau khi trở về nước, Vãn Vãn với Trình Kiêu cũng không thuê giúp việc.

Ngày thường bọn họ bận rộn công việc, phần lớn thời gian Vãn Vãn đều ở trường học giải quyết vấn đề ăn uống, chỉ có bữa tối là về nhà ăn cơm với Trình Kiêu.

Hai người càng không muốn để người khác quấy rầy cuộc sống hai người của họ, ngược lại bọn họ càng muốn cùng nhau làm việc nhà.

Niềm vui này cũng là một loại lãng mạn.

Trong sự mong đợi của mọi người, cuối cùng cũng đến ngày quốc khánh 1 tháng 10, nghênh đón đám cưới của Trình Kiêu và Vãn Vãn.

Ngay từ ba ngày đầu tiên, Vãn Vãn đã xin phép nghỉ cưới, cùng Trình Kiêu vội vàng trở thành tỉnh thành.

Hai người tuy rằng đã đăng ký nhưng tập tục trước đám cưới ba này, vợ chồng không thể gặp mặt.

Trình Kiêu rất không đồng ý với tập tục này, nhưng lại không thể không làm, chỉ đành phải tách khỏi Vãn Vãn, tự ở nhà mình.

Tệ hơn nữa, họ đã không thể ở cùng nhau lại còn không thể gặp nhau.

Dù trong lòng còn muốn cũng phải nghẹn lại.

Vãn Vãn cùng Trình Kiêu đã ở cùng một chỗ kể từ khi hai người đính hôn, thậm chí sau khi tốt nghiệp cũng ở cùng một chỗ. Cũng không giống bây giờ, rõ ràng rất gần nhưng lại không thể gặp nhau, gọi điện thoại cũng không được.

Khó chịu nhưng phải chịu.

Lúc này, cả hai đều vô cùng mong ngày cưới nhanh đến.

Lúc này Trình Kiêu mới thực sự nếm trải cảm giác sống một ngày bằng sống một năm, không! Phải là một giây như một năm.

Quá khó chấp nhận!

Loại dày vò này, không chỉ có ở Trình Kiêu mà ở Văn Vãn cũng có.

Khi ngủ, cô đều được Trình Kiêu ôm vào lòng, này đã thành thói quen. Giờ buổi tối ngủ một mình trên chiếc giường lạnh băng, không có anh ngủ cùng nên cô mất ngủ luôn Ngày hôm sau dậy với một quầng thâm dưới mắt, cả Tô Cần với Lục Tư Hoa đều đau lòng.

Tô Thường Minh cùng bà nội Thiệu cũng đau lòng, kéo cô lại hỏi một trận.

Vãn Vãn ấp úng khó nói nguyên nhân, chỉ nói vài câu qua loa.

Nhưng sao giấu được khỏi cặp mắt hơn người của hai người thành tinh như Tô Thường Minh với bà nội Thiệu?

Họ hiểu ngay.

Bọn họ lúc trẻ cũng như vậy, sao không hiểu được tâm tình của Vãn Vãn?

Nhưng tục lệ không thể gặp nhau trước đám cưới phải làm.

Dù đau lòng cũng đành chịu.

Vất vả sống qua ba ngày, đám cưới của họ cũng được tổ chức.

Đám cưới được tổ chức tại khách sạn lớn nhất ở huyện Nghi An.

Ngày hôm nay có rất nhiều người đến góp mặt.

Không chỉ có bạn bè tốt của Trình Kiều và Vãn Vãn, còn có đồng nghiệp, bạn bè thân thiết riêng của mỗi người.

Hôn lễ làm ở khách sạn lớn nhất ở Huyện Nghi An, khách sạn này là do nhà họ Thiệu mở.

Hiện giờ Huyện Nghi An có rất nhiều doanh nhân nước ngoài lẫn doanh nhân Hồng Kông tới đây để đầu tư, kinh tế bắt đầu sống lại, cuộc sống của người dân bắt đầu càng ngày càng tốt hơn.

Nhà họ Tô đặt hiện trường hôn lễ tại lầu một của khách sạn, bao hết toàn bộ, ước chừng bày được một trăm bàn, lại phát hiện vẫn không đủ.

Lúc bắt đầu bọn họ chuẩn bị 20 bàn, sau đó lại lên 50 bàn, bây giờ đã mở rộng đến một trăm bàn, bỗng phát hiện ra có rất nhiều người tới.

Người nhà họ Tô chưa từng nghĩ tới vào ngày con gái nhà mình kết hôn, lại có nhiều người tới hiện trường hôn lễ như vậy.

Có rất nhiều người không quen biết, nhưng lại vì mối quan hệ của Vãn Vãn và Trình Kiêu, đặc biệt là Trình Kiêu, có những người không mời cũng tự đến.

Còn có các chiến hữu lâu năm, cấp dưới cũ của ông cụ Tiêu cũng tới tham gia.

Biết bọn họ sẽ không tới Bắc Kinh để làm hôn lễ, mấy ông bạn già ở Bắc Kinh đều lại đây.

Còn có một ít thương nhân nghe tiếng nhà Thiệu tới tham gia, ai cũng muốn nhìn xem công chúa nhà họ Thiệu, cũng đều không mời đã tự đến.

Cứ như vậy, vượt qua dự toán của mọi người.

Mọi người tới, tất nhiên phải thêm bàn, vừa thêm đã thêm tận trăm bàn, còn đang gia tăng.

Chuyên viên trang điểm của Vãn Vãn là do Tô Thường Minh mời đến từ Hồng Kông.

Cũng không phải vì không tin tưởng chuyên viên trang điểm trong nước, mà là vì vị chuyên viên trang điểm này này là nhân viên hợp đồng của công ty bọn họ, tất cả mọi thứ đều rất tiện. Không cần phải đi hỏi thăm xem chuyên viên trang điểm nào tay nghề cao, tạo hình đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK