Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vãn Vãn vẫn luôn cho rằng Tô Vũ Đình biết đại danh của cô, lúc này mới biết được, hoá ra cô ta cũng không biết.

Trách không được lúc ấy nhìn thấy tên trên giường ngủ, vậy mà không nhớ đến cô là ai.

Ngẫm lại cũng đúng, năm đó cô sinh ra cùng với Tô Vũ Đình, Tô Vũ Đình có đại danh nhũ danh, mà Văn Vãn chỉ có nhũ danh, cũng không lấy đại danh gì cho Cô.

Tô Vũ Đình không biết cũng bình thường.

Đại danh của Vãn Vãn còn là ba nuôi bí thư Lý đặt cho, bên nhà cũ cũng không biết.

Sau đó Vãn Vãn đi theo ba mẹ lên huyện thành, vẫn luôn sống ở huyện thành, đến đi học cũng học ở huyện thành, Tô Vũ Đình càng không có đường biết đến tất cả.

Sau đó Tô Vũ Đình xảy ra chuyện, bị bắt đến Trung tâm cải tạo thiếu niên, sau đó cô ta lại mất tích, càng không thể biết được tình huống của Vãn Vãn.

Bây giờ mới có thể có được kết luận như vậy, tên Vãn Vãn là giả, là lấy trộm của người khác.

Sau khi Vãn Vãn cười một trận, lại thản nhiên đối mặt.

Tên cô là thật, sẽ không sợ người điều tra.

Bên trường học, bởi vì đã từng có chuyện mạo danh thay thế như vậy, tự nhiên nghiêm khắc với chuyện này hơn.

Lúc điều tra là thực sự nghiêm khắc, lật chuyện của Vãn Vãn điều tra tận trời.

Cuối cùng đưa ra kết luận, Vãn Vãn cũng không mạo danh.

Chỉ là tên lớn nhỏ mà thôi, Vãn Vãn là nhũ danh, mà Tô Vân Hy là đại danh của cô. Từ khi bắt đầu đi học, cô vẫn luôn dùng cái tên này, mãi cho đến khi thi đỗ Đại học, đến Hoa Đại để học.

Không giống với Tô Vũ Đình.

Khi Tô Vũ Đình nhận được kết quả điều tra như vậy, vẻ mặt của cô ta không dám tin tưởng, sao có thể.

Tô Vãn Vãn sao có thể ưu tú dựa vào nỗ lực của chính mình thi vào Hoa Đại như vậy, còn là Trạng Nguyên tỉnh.

Giờ khắc này, cô ta ghen ghét, tràn đầy ghen ghét.

Lúc Vãn Vãn nghe thấy tin tức này, cười một tiếng.

"Vân Hy, cậu làm sao có thể nhịn được sự tức giận khi Vương Nguyệt Hỉ làm cậu như vậy chứ, cậu không tức giận." Lộ Giai Kỳ không nhịn được nói.

Liêu Tư Thuần nói: "Cô ta không phải là Vương Nguyệt Hỉ, Vương Nguyệt Hỉ thật sự còn đang làm công ở phương nam kìa. Cô ta là ăn trộm tên của người khác."

Trước kia cảm thấy, “Vương Nguyệt Hỉ”, không phải, tính tình của Tô Vũ Đình như vậy không tốt, là trong nhà có quan hệ gì đó, cô ấy không dám đắc tội cô ta. Lại không có nghĩ đến, vậy mà còn nghèo hơn nhà cô ấy, còn là một tên trộm tiền đồ của người khác, điều này làm cho Liễu Tư Thuần rất khinh thường.

Vãn Vãn lại nói: "Chị ta chính là như vậy, tớ đã quen rồi. Chị ta thích cáo thì cáo, tớ chính là tớ, tớ lại không làm chuyện gì trái với lương tâm, không sợ chị ta báo cáo."

"Vân Hy, cậu làm sao phát hiện được Vương Nguyệt || Hỉ là giả." Đây là chỗ mà Lộ Gia Kỳ luôn nghi hoặc, làm sao chỉ cần liếc mắt một cái, Vãn Vãn đã kết luận người ta là mạo danh thay thế chứ.

Vãn Vãn nói: "Thật ra không lừa các cậu, Tô Vũ Đình là chị họ của tớ, chúng tớ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chị ta có tính cách gì tớ rõ ràng nhất. Nếu chỉ là giống diện mạo, tính cách không giống, có lẽ tớ cũng sẽ không nghi ngờ chị ta nhưng tính cách của chị ta thật là quá giống, cho nên..."

Lộ Giai Kỳ đột nhiên đã hiểu, cũng chính là nếu lúc ấy “Vương Nguyệt Hỉ” này cũng không xảo quyệt như vậy, có lẽ Vân Hy sẽ không nghi ngờ cô ta.

Đây có phải là tự làm bậy không thể sống hay không.

Chính là bởi vì tính cách quyết định vận mệnh, tính cách không thay đổi, vận mệnh cũng không thể thay đổi.

Bởi vì cô ta điêu ngoa, làm bạn học Tô nghi ngờ cô ta.

Cuối cùng chặt đứt tiền đồ của chính mình.

Đương nhiên, nếu cô ta không làm, chuyện mạo danh thay thế, có lẽ sau này vẫn sẽ bị lộ ra ánh sáng, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Nhưng chờ cho đến lúc này, cả đời của Vương Nguyệt Hỉ thật sự cũng bị hủy mất.

Bây giờ còn có thể cứu, nghe nói cô ấy chỉ cần trong vòng nửa tháng đến trường học báo cáo, cô ấy còn có thể nhập học, đây là ưu đãi mà trường học phá lệ tạo điều kiện.

“Có thể nói như thế.” Vãn Vãn có chút thất thần.

Chính cô cũng không nghĩ đến sẽ lại giao thoa với Tô Vũ Đình một lần nữa, cô đã sắp quên chị họ này của mình rồi.

Không nghĩ đến vậy mà lại dùng cách này gặp lại một lần nữa.

Kết quả, lại không hoàn mỹ.

Lúc này chuyện này bị lộ ra ngoài ánh sáng, Tô Vũ Đình muốn xuất đầu lần nữa, trừ phi cô ta bước từng bước, đừng làm chuyện như vậy nữa.

Đất nước tương lai sẽ càng ngày càng giàu mạnh, cơ hội cũng sẽ càng ngày càng nhiều, có lẽ cô ta sẽ có cơ hội.

Nhưng nếu tâm tư vẫn không thuần như bây giờ, sau này cũng sẽ không có tiền đồ gì lớn cả.

Vẫn luôn không tìm thấy Vương Nguyệt Hỉ, nhà xưởng ở phương nam nhiều như vậy, muốn tìm được cô ấy thật sự không dễ dàng. Thời gian lại gấp như vậy, mắt thấy đã sắp đến kỳ hạn cuối cùng mà nhà trường quy định.

Vãn Vãn rất sốt ruột thay sinh viên kia, cô ấy bị Tô Vũ Đình mạo danh, suýt chút nữa lỡ mất với trường Đại học mình yêu quý, nếu không kịp đến trường học báo danh ở kỳ hạn cuối cùng, danh ngạch này cũng sẽ bị phế đi.

"Anh Trình Kiêu, anh nói Vương Nguyệt Hỉ này có thể đuổi kịp không?" Vãn Vãn không nhịn được mà hỏi anh.

Trình Kiêu nói: "Đây phải xem mệnh của cô ấy, trường học đã báo cho phụ huynh của cô ấy rồi, phải xem phụ huynh của cô ấy có thể liên hệ với cô ấy hay không. Nếu có thể liên hệ được, như vậy là có thể kịp đến trường học, nếu không liên hệ được..."

Vế sau không nói hết, ý tứ lại rất rõ ràng, nếu không liên hệ được, vậy thì sinh viên Vương Nguyệt Hi này sẽ không có tiền đồ. Mà lấy tình huống của cô ấy đến nói, cô ấy không thể học lại một lần để thi Đại học lần nữa, cũng có thể kết luận, cả đời này cô ấy đều không có duyên với Đại học.

Vãn Vãn đột nhiên đau lòng cho cô aya, tất cả chuyện này đều là Tô Vũ Đình tạo thành, cũng tương đương với chuyện nhà họ Tô nợ nhà họ Vương.

"Anh Trình Kiêu, giúp cô ấy đi. Em tin, lấy năng lực của anh, còn có mạng lưới quan hệ của anh, nhất định có thể tìm được cô ấy, đây là nhà họ Tô nợ cô ấy, em không hy vọng vì thế mà cô ấy lỡ mất dịp tốt với Đại học, sau này mỗi lần nghĩ đến nhà họ Tô đều tràn ngập thù hận"

Loại chuyện bị đoạt mất danh ngạch, bị mạo danh thay thế là một chuyện làm người không thể tiếp thu, cũng không thể tiêu tan. Cô thật sự không hy vọng Vương Nguyệt Hi hận nhà họ Tô, đây chỉ là nghiệp mà một mình Tô Vũ Đình làm ra, không hy vọng cuối cùng bị gán lên nhà họ Tô.

Hiện tại có thể trợ giúp, chỉ hy vọng có thể giúp được.

Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập chờ đợi, Trình Tiêu không từ chối được.

Nếu không phải Vãn Vãn yêu cầu anh, anh thật sự sẽ không đi quản chuyện này, nhưng bây giờ Vãn Vãn yêu cầu, cuối cùng anh cũng gật đầu.

"Em ấy, cái gì cũng suy nghĩ vì người khác, khi nào mới suy nghĩ cho mình một chút hả?"

Vãn Vãn nói: "Chuyện này vốn dĩ chính là nhà họ Tô nợ người ta, em thật sự không hy vọng cô ấy vì thế mà thất học. Hy vọng cô ấy có thể thuận lợi đi học, hoàn thành ước mơ của cô ấy"

Trình Kiêu không nhịn được giơ tay sờ soạng đầu nhỏ xù lên của cô: "Em ấy à, chính là lương thiện như vậy. Được rồi, chuyện này để anh, anh nghĩ cách tìm cô ấy"

Ngay lúc Trình Kiêu quyết định để Tiểu Ngô ra ngoài tìm Vương Nguyệt Hỉ, Vương Nguyệt Hỉ cũng nhận được tin mình thi đỗ Đại học lại bị người mạo danh thay thế.

Tại một khắc này, cô ấy sợ ngây người.

Cô ấy không nghĩ đến, kết quả mình nỗ lực vậy mà lại bị người khác đánh cắp. Mà người đánh cắp lại là người bạn tốt nhất của cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK