Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện này để anh nói cho.” Thiệu Trường Bá đi tới, tiếp tục chủ đề.

Chuyện này luôn luôn được Thiệu Trường Bá điều tra, cho dù điều tra về mẹ của Vương Nguyệt Hỉ hay là việc dẫn đến bà ngoại đã qua đời của Vương Nguyệt Hỉ.

Vấn đề này đến một cách tự nhiên, Thiệu Trường Bá cũng không bỏ quá nhiều thời gian đã có thể đem châm tướng điều tra ra vô cùng rõ ràng.

“Khi cô anh bị bán cho một người bán hàng rong - cũng tức là chồng của cô, cô ấy trở thành con dâu nuôi từ bé của dượng. Năm mười lăm tuổi cô anh đã gả cho dượng rồi. Sức khỏe của cô luôn không tốt, nhưng nhà lại nghèo, không có tiền trị bệnh cho cô. Năm mười sáu tuổi đã sinh ra anh họ, năm mười tám tuổi thì sinh chị họ, cuối cùng vì khó sinh mà chết. Cuộc đời của cô ấy rất ngắn ngủi lại rất thống khổ."

Vãn Vãn trầm mặc, cô có thể tưởng tượng ra được năm đó cô của mình đau khổ như thế nào, mà thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này chính là bà nội của cô bà nội Tô.

Mười hai tuổi bị bán cho một tên lưu manh già, tuổi còn trẻ như vậy gả cho dượng. Đáng lý ra mười lăm tuổi là độ tuổi thanh xuân xán lạn thì lại mang thai sinh con. Dù cơ thể có tốt đến đâu cũng không thể chịu nổi sự lăn qua lăn lại như vậy.

Khi không tìm thấy cô ấy, cô không ngừng cầu nguyện cô của mình có thể sống lâu trăm tuổi, hy vọng ông trời có thể cho họ một cái hy vọng rằng cô ấy vẫn còn sống.

Nhưng không ngờ rằng, cô của cô đã qua đời từ ba mươi bảy năm trước rồi.

Ai cũng không ngờ rằng ông trời lại có thể trêu đùa với bọn họ như vậy.

“Lúc em giới thiệu Nguyệt Hỉ đến Tập đoàn Thiệu thị. Khi anh nhìn thấy cô ấy, trong lòng cũng rất bối rối, nhưng cũng không nghĩ theo lối này. Dù sao đi nữa trên đời này cũng có rất nhiều người giống nhau, không phải là không có. Sau này ông nội cũng thấy Nguyệt Hỉ, ông ấy nói rằng giữa ông ấy và Nguyệt Hỉ có một sự thân thiết không thể diễn tả được, sau đó anh đã bắt đầu điều tra chuyện này"

Thiệu Trường Bá tiếp tục nói: “Lúc đầu còn tưởng rằng mẹ của Nguyệt Hỉ là cô, nhưng dựa theo đó điều tra sâu hơn thì phát hiện tuổi tác không khớp. Sau đó thì chuyển hướng sang điều tra bà ngoại của Nguyệt Hỉ, lần điều tra này liền phát hiện ra rất nhiều điểm trùng khớp.

“Lúc đó, cụ ông ngoại đến tìm tớ, dò hỏi về tình huống trong nhà tớ, tớ vẫn còn hoảng sợ nghĩ là nhà mình có chuyện gì rồi. Sau này mới biết cụ ông ngoại nghi ngờ bà ngoại chính là đứa con gái thất lạc của ông ấy"

Vãn Vãn vẫn cảm thấy rằng cảnh tượng này quá hài hước.

Chẳng lẽ đúng là không có chuyện gì là ngẫu nhiên, mọi thứ trên đời đều đã có ông trời an bài sao?

Tô Vũ Đình giả mạo làm Vương Nguyệt Hỉ, cuối cùng đã bị cô vạch trần, đào ra được một Nguyệt Hỉ và trở thành bạn cùng phòng của cô ấy.

Cuối cùng lại trở thành bạn thân của nhau.

Nguyệt Hỉ tham gia kỳ thi trở thành sinh viên trao đổi, cũng bởi vì có mối quan hệ tốt với Nguyệt Hi nên cô đã giới thiệu cô ấy vào Tập đoàn Thiệu thị, dẫn đến cuộc gặp gỡ giữa ông nội cô và Nguyệt H cuối cùng điều tra ra được chân tướng sự việc luôn.

Tất cả những chuyện này sẽ ra sao nếu như không có sự mạo danh của Tô Vũ Đình?

Có thể Nguyệt Hỉ sẽ thành bạn cùng phòng của cô, cũng có thể là không.

Cũng có thể họ sẽ không thành bạn thân, hoặc cũng có thể họ sẽ như vậy.

Tất cả những điều này, có thể sẽ không hoàn hảo giống như bây giờ.

Đây chính là duyên phận giữa người và người với nhau, duyên phận đến thì tự nhiên sẽ đến. Duyên phận chưa tới, có cưỡng ép cũng vô dụng.

Điều đáng tiếc duy nhất là cô của cô đã c.h.ế.t rồi, đây là sự tiếc nuối duy nhất.

Nhưng con cái và cháu của cô ấy vẫn còn, đó là điều may mắn trong bất hạnh.

Vãn Vãn từ miệng anh họ Thiệu Trường Bá mới biết được rằng sau khi ông nội đã biết được chân tướng, vào ngay ngày đó đã đưa bà nội đến nhà của cô, nhìn thấy di ảnh của cô, nước mắt giàn giụa. Ngồi trước mộ của cô ấy cả đêm, ai khuyên cũng vô dụng, làm thế nào cũng không chịu về.

Cứ liên tục trò chuyện với cô, cuối cùng chính bà nội Thiệu đã thuyết phục ông ấy trở về.

Vẫn luôn nghĩ rằng con gái mình còn sống, kết quả những gì thấy được chỉ là một di ảnh, còn có một nắm đất vàng trên mộ, trái tim đều đau đớn tột cùng.

Con gái đã không còn, nhưng cháu gái vẫn còn ở đây, đây là niềm an ủi lớn nhất của ông ấy, còn có chắt gái của ông ấy nữa.

“Điều mà ông nội kỳ vọng nhất chính là được gặp cô. Tiếc là ông trời trêu người, cô còn trẻ như vậy đã mất rồi. Cô mới có mười tám tuổi, độ tuổi đẹp nhất của đời người vậy mà đã ra đi rồi, thậm chí còn không được chứng kiến con cái lớn lên thành người, nhìn thấy cháu của mình ra đời, đợi đến ngày cùng với ông nội ba con gặp lại nhau. Thiệu Trường Bá vừa nói xong liền thở dài một tiếng.

Vãn Vãn trầm mặc, tin tức này thật tàn nhẫn.

Nó tàn nhẫn đến mức khiến cô cảm thấy thế giới thật bất công.

Cuộc đời cô của cô tương đối cay đắng, thuở nhỏ thì ba bị bắt đi lính sớm, lớn lên dưới ánh mắt lạnh lùng của ba dượng. Năm mười hai tuổi thì lại bị chính mẹ ruột bán cho tên lưu manh già nua khoảng chừng ba mươi tuổi, may mắn là dượng đối xử với cô ấy rất tốt.

Vừa mới đến tuổi cập kê thì lại phải gả cho dượng, mười sáu tuổi thì sinh con con, mười tám tuổi thì sinh con gái, còn chưa được tận hưởng ngày tháng tươi đẹp nào của Tân Hoa Quốc thì đã khó sinh mà chết.

Tất cả những đau khổ gì đó, đều để cho một mình cô ấy gánh chịu, thật là khiến người khác đau xót.

“Gia đình của dượng điều kiện sống không tốt. Anh họ mãi đến hai mươi tuổi còn chưa lấy được vợ. Sau này chị họ cùng với người khác trao đổi cưới con dâu thì mới cưới được người vợ hiện tại. Cái nhà mà chị họ đi qua trao đổi làm con dâu đã sinh được bốn đứa con trai rồi. Cô ấy phải làm mẹ kế. Do sinh non nên cơ thể cô ấy bị nhiễm độc thai nhi từ trong bụng mẹ, tình trạng vẫn luôn rất tệ. Ông nội đã đưa cô ấy đến Hồng Kông rồi, hiện giờ cô ấy đang được điều trị tại Hồng Kông"

Vãn Vãn lúc này mới biết rằng mẹ của Vương Nguyệt Hỉ - cũng chính là chị họ của cô, cả đời đã phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.

Để trao đổi hôn nhân cho anh trai mình, cô ấy phải gả cho ba Vương đã có bốn người con trai, cuối cùng sinh ra Nguyệt Hỉ.

May mắn thay, ba Vương đối xử với cô ấy rất tốt, cả bốn đứa con riêng cũng đối với cô ấy rất tốt, đây cũng là một may mắn trong bất hạnh.

Vương Nguyệt Hỉ xuất sắc như thế, thành tích học tập của cô ấy đã tốt từ khi còn nhỏ lại còn thi đỗ vào Hoa Đại.

Mặc dù gặp rất nhiều trắc trở, suýt chút nữa đã vụt qua Hoa Đại, bị kẻ mạo danh thay thế, nhưng ông trời vẫn đứng về phía bọn họ.

Cũng chính sự ngoài ý muốn này đã khiến cô ấy gặp được Vãn Vãn, sau này còn gặp lại được ông ngoại.

Vạn sự vạn vật dường như có một sợi dây giữ họ trong bóng tối, khi thời gian thích hợp đến cũng là lúc để bọn họ gặp được nhau.

“Cô... Cô họ, cô có biết không? Điều may mắn nhất đối với cháu chính có thể gặp được cô. Đây là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của cháu. Cảm giác như kể từ đó mình thật may mắn, may mắn luôn đứng về phía của cháu vậy. Lúc đầu để gọi được tiếng “cô họ” có hơi xấu hổ, nhưng sau đó gọi cũng rất trôi chảy.

Vãn Vãn nói: “Tất cả những điều này đều do chính bản thân cháu đạt được. Chính sự thiện lương của cháu đã khiến ông trời đối xử tử tế với cháu, cho cháu gặp được cô. Mọi điều may mắn sẽ tự nhiên đến với cháu"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK