Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Kiêu xoay người lại, thấy ông cụ đi vào, anh nói: “Là Vãn Vãn! Em ấy sẽ sớm tới Bắc Kinh"

Ông cụ Tiêu nhướng mày nói: “Vãn Vãn tới Bắc Kinh sao? Có việc gì mà lại tới thế?"

Ông cụ bình tĩnh hơn Trình Kiêu. Ông ấy nhanh chóng hiểu nếu Vãn Vãn tới đây thì chắc chắn không đơn giản là tới thăm bọn họ. Chắc chắn là có chuyện gì về vấn đề học hành.

Trình Kiêu nói: “Vãn Vãn sắp tới đây để tham gia cuộc thi viết văn"

Ông cụ Tiêu không giống Trình Kiêu nghe được chuyện liên quan tới cuộc thi viết văn ở đại học. Ông cụ ở quân doanh, bình thường chỉ quan tâm tới quân sự chính trị và chuyện lớn của quốc gia, ít khi để ý tới chuyện của học sinh. Nghe thấy Trình Kiêu nói chuyện Vãn Vãn tham gia cuộc thi viết văn thì chốc lát đã hăng hái: “Vãn Vãn tới đây tham gia cuộc thi viết văn sao? Thật tốt! Vãn Vãn nhà chúng ta thật lợi hại. Không làm thì thôi chứ một khi đã làm thì đáng kinh ngạc. Tương lai nhà họ Tiêu chúng ta sẽ có một người phụ nữ tài năng"

Trong lòng ông cụ, Vãn Vãn đã là cháu dâu của nhà họ Tiêu. Đây đã là chuyện chắc chắn chỉ còn vấn đề thời gian thôi.

Sau này Vãn Vãn có thể gả cho người khác sao? Ông ấy tin tưởng vào năng lực của cháu nội, chắc chắn có thể theo đuổi được Vãn Vãn. Người đàn ông nhà họ Tiêu một khi đã xác định một người thì cho dù dùng phương pháp nào cũng có thể thu phục được.

“Vãn Vãn là người tài năng, em ấy còn từng đạt giải thưởng lớn cuộc thi vẽ nữa.

Trình Kiêu vừa nói xong, ông cụ Tiêu nhớ tới tài năng hội họa của Vãn Vãn. Nhớ rõ giáo viên Lý vẫn luôn quấy rầy Vãn Vãn để cô học vẽ. Nghe nói sau này đã thành công, còn tham gia thi vẽ, được nhận giải thưởng.

Vãn Vãn thật sự rất giỏi, con dâu nhà học Tiêu đúng là không tầm thường.

Càng nghĩ càng cảm thấy tốt đẹp, ông cụ cười đến tận mang tai.

Hai ông cháu ở đây vui vẻ, chẳng bao lâu mẹ Trình cũng biết. Sau đó mẹ Sấm và bọn Tiểu Ngưu cũng biết.

Mọi người đều biết Vãn Vãn là bà chủ tương lai của nhà họ Tiêu nên đương nhiên cảm thấy vui mừng cho cô. Có ai không mong muốn bà chủ tương lai thông minh, tài giỏi chứ?

Từ lúc biết được từ ba Tô chuyện Vãn Vãn tham gia cuộc thi, Trình Kiêu vẫn luôn chú ý tới việc này. Từ vòng sơ loại ở thị trấn đến bán kết cấp tỉnh, tất cả quá trình thi và kết quả đều được tổng kết tới anh.

Mỗi lần anh đều biết thành tích của Vãn Vãn đầu tiên, liệu có thể đạt giải hay không?

Chẳng bao lâu, anh đã có được tin tức kết quả Văn Vãn đã vượt qua được vòng hai từ bạn học ở tỉnh.

Hơn nữa, Vãn Vãn còn nổi tiếng.

Huyện Nghi An có tổng cộng ba người đi. Một bạn học nữa bị loại ở vòng thi sơ loại cấp thị trấn. Tiếp theo, bạn học còn lại đã bị loại ở vòng thi bán kết cấp tỉnh.

Chỉ có Vãn Vãn kiên trì tới cuối cùng, lọt vào danh sách thi bán kết.

Lúc Trình Kiêu biết tin tức, so với Vãn Vãn còn thấy vui mừng hơn.

Bản thân Vãn Vãn lại không có cảm giác gì. Có lẽ là cô đã trải qua toàn bộ quá trình tâm lý thấp thỏm nên hiện giờ Sở giáo dục công ba tin, cô không còn cảm thấy xúc động nữa.

Khi đã từng trải qua thì sẽ không còn loại cảm xúc dâng trào nữa. Vãn Vãn hiện đang ở tình trạng này.

Bây giờ, cuộc thi tỉnh lần một có tổng cộng hai mươi người vào vòng bán kết của phân khu phía Nam. Nghỉ ngơi một ngày sẽ đi tới Thượng Hải để thi đấu.

Vãn Vãn có chút chết, cô đã không ngừng lặp lại quá trình này.

Đề thi có lẽ sẽ khác nhưng bầu không khí tham gia cuộc thi thì không khác mấy.

Sẽ không có cảm giác hồi hộp hay tò mò, biểu cảm của cô bình tĩnh lạ thường.

Lần này đi tới Thượng Hải, giáo viên huyện Nghi An không đi cùng.

Thật ra cô ấy muốn đi theo nhưng lúc này cô ấy bị từ chối, không đi được.

Lần này đưa đi là giáo viên của Sở giáo dục.

Vãn Vãn biết, đợi tới sau khi thi vòng bán kết ở Thượng Hải, người đưa tới khu thi đấu Bắc Kinh cũng sẽ đổi thành giáo viên bên Thượng Hải.

Cô cũng đã quen nên không có kinh ngạc hay bất an.

Con người sẽ luôn trưởng thành, trên con đường trưởng thành sẽ luôn có những người khác nhau đồng hành. Các thầy cô không thể luôn luôn ở bên cạnh, người thật sự sẽ ở bên tới khi già chỉ có nửa kia thôi.

Cuộc thi ở Thượng Hải diễn ra suôn sẻ.

Ở Thượng Hải, không những Vãn Vãn tham gia cuộc thi còn gặp được anh ba Tô Kiến Dân của mình.

Kiến Dân ở Phục Đại đã một năm rưỡi. Lúc nhìn thấy anh ấy, anh ấy vẫn không thay đổi, vẫn là anh ba hiền lành.

“Vãn Vãn, sao em lại tới đây? Sao không gọi điện thoại trước cho anh?” Nhìn thấy Vãn Vãn, Tô Kiến Dân ngạc nhiên.

Bỗng nhiên, em gái xuất hiện trước mặt anh ấy, sao có thể không kinh ngạc chứ?

Sau khi ngạc nhiên thì lại cảm thấy tràn ngập vui sướиɠ.

Vãn Vãn nói: “Em tới đây hơi đột ngột tại tham gia cuộc thi, thời gian và lộ trình đều do giáo viên sắp xếp. Em cũng muốn viết thư trước cho anh nhưng thời gian không cho phép. Em không biết số điện thoại bên này nên không gọi được."

Tô Kiến Dân gãi đầu, gọi điện thoại thật sự không ổn. Chỉ có anh ấy đứng xếp hàng ở điện thoại công cộng gọi về cho gia đình. Nếu như từ nhà gọi tới trường học thì đúng là khó tìm được.

Ký túc xá của bọn họ cũng không lắp điện thoại, nếu có thì phải tới phòng bảo vệ nghe. Thế nhưng đi tới phòng bảo vệ cũng bất tiện. Đợi anh ấy đi được tới chỗ bảo vệ thì đã mất nhiều thời gian, tiền điện thoại cũng choáng váng. Vì thế, mỗi lần anh ấy gọi điện thoại về cho gia đình sẽ tiết kiệm được phí điện thoại.

“Vậy à? Cuộc thi kết thúc rồi sao?"

“Vẫn chưa thi xong. Đây là làm quen với hoàn cảnh và địa lý trước cuộc thi nên em tới tìm anh. Anh mau dẫn em đi chơi và ăn đặc sản.

“Được, anh đưa em đi"

Tô Kiến Dân kéo tay Vãn Vãn, quyết định sẽ đưa cô đi ăn. Nhưng anh ấy lại bị một học sinh nữ cản lại: “Tô Kiến Dân, cô ta là ai?"

Vãn Vãn kìm lòng không đậu đánh giá học sinh nữ kia. Dáng vẻ không tệ, trên mặt có vài nốt tàn nhang, vóc dáng mềm mại. Này không phải là bạn gái của anh ba chứ?

“Anh, bạn gái của anh sao?” Vãn Vãn ghé sát bên tai Tô Kiến Dân hỏi nhỏ.

Âm thanh của cô rất nhỏ, chỉ có hai người họ nghe thấy, học sinh nữ đứng đối diện không nghe được.

Nhưng bộ dáng kề sát nói chuyện của hai người chắc chắn đã chọc giận học sinh nữ đó: “Tô Kiến Dân, em hỏi anh, cô ta là ai?"

Tô Kiến Dân đang trả lời Vãn Vãn: “Cô ta không phải bạn gái của anh, là một học sinh nữ bắt đầu theo đuổi anh từ khi nhập học. Cho dù anh có từ chối hay lảng tránh thế nào thì vẫn cứ quấy rầy anh. Tự cho mình là bạn gái anh khiến anh phiền muốn chết. Mới vừa trả lời xong lại bỗng nhiên nghe học sinh nữ kia chất vấn, Tô Kiến Dân nhíu mày nói: “Cô ấy là ai thì liên quan gì tới cô? Có phải cô quản nhiều chuyện rồi không?"

“Em không cho phép anh gần gũi với học sinh nữ khác như vậy. Anh là của em.

Tô Kiến Dân mặc kệ cô ta, đã không dưới một lần nói với cô ta đừng quấy rầy anh ấy nữa. Nhưng cô ta không nghe, cứ cố chấp khiến anh ấy không chịu nổi.

Sao lại có học sinh nữ như vậy chứ? Cho dù anh ấy có từ chối vẫn cứ kiên trì.

“Tô Kiến Dân, anh quá đáng lắm!” Phía sau lưng truyền tới tiếng hét của học sinh nữ, còn cả tiếng khóc.

Vãn Vãn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, thấy học sinh nữ kia ngồi xổm xuống đất, vùi đầu xuống khóc.

Như thế thật đáng thương.

Nhưng nghĩ tới việc anh ba bị cô ta dây dưa như thế lại cảm thấy chuyện này thật khủng khϊếp.

Anh ba thật thà nên Vãn Vãn tin tưởng anh ấy sẽ không lừa mình. Hơn nữa anh ba là con mọt sách, dây thần kinh yêu đương của anh ấy còn chưa được khai thông, sợ rằng tạm thời không muốn yêu đương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK