Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trước đến nay cô luôn tự tin về bản thân mình, cho dù có thêm phần thưởng về cuộc thi viết văn hay không, cô cũng sẽ không thất vọng về bản thân mình.

Tô Cần không hiểu lắm, nếu đã không lo lắng gì về kết quả thi đại học, vậy con gái cả ngày rầu rĩ, không vui là đang lo cái gì? Ông ấy nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra là vì tại sao.

Vừa định hỏi lại đã thấy Lục Tư Hoa đi từ trong phòng bếp ra vẫy tay với mình. Ông ấy đi qua đó thấy Lục Tư Hoa đang nháy mắt với mình: "Anh bị ngốc à, chắc chắn Vãn Vãn là vì chuyện của Trình Trình rồi"

"Trình Trình? Liên quan gì tới thằng bé chứ? Văn Vãn không có tình cảm gì với nó kia mà!" Tô Cần lầm bâm.

Trình Kiêu thích Vãn Vãn là một chuyện, nếu tình cảm Vãn Vãn dành cho Trình Kiêu cũng thay đổi, Tô Cần lại cảm thấy hơi khổ sở.

Đây là tâm tư mà người làm ba nên có, bất kể là ông ấy có hài lòng với Trình Kiêu đến đâu thì cảm giác con gái bị người khác cướp mất cũng không tốt lắm.

Đó là căn bệnh chung của tất cả những người làm ba trên thế giới này.

Con cái đều không biết được, nhưng người làm vợ như Lục Tư Hoa sao có thể không biết được điều này kia chứ.

Bà ấy quá hiểu tâm tình của chồng mình, đây là một loại cảm giác mất mát, sau khi con gái trưởng thành sẽ phải rời xa gia đình mà đến sống với gia đình nhà chồng.

Nói bà ấy có cảm giác ấy không? Bà ấy đương nhiên cũng có chứ, nhưng bà ấy lại hy vọng rằng con gái mình sau này sẽ có một mái ấm hạnh phúc.

Con gái có một người chồng yêu con thương con, về mặt nào cũng tốt. Bà ấy đã tận mắt chứng kiến Trình Trình lớn lên từ nhỏ, biết rõ gốc rễ, sau khi gả cho cậu ấy thì bà ấy có gì mà không yên tâm được chứ.

Tâm trạng của bà ấy tốt hơn Tô Cần nhiều, đặc biệt là khi nhìn thấy Vãn Vãn rầu rĩ, không vui.

Điều duy nhất mà bà ấy có thể nghĩ đến là chuyện này chắc chắn có liên quan tới Trình Kiêu.

"Anh bị ngốc sao, Vãn Vãn rầu rĩ không vui chắc chắn là do Trình Trình đi rồi, tâm tình con bé không thoải mái, đây chẳng phải là thể hiện việc Vãn Vãn có tình cảm với Trình Trình sao? Có tình cảm thì tốt rồi, chứng minh rằng sau này Trình Trình là con rể nhà ta, có con rể tốt như thế anh còn không vừa lòng à?"

Tô Cần lắc đầu, ông ấy không thể diễn tả được cảm nhận của mình, nói là không vừa ý sao? Không phải, ông ấy rất vừa lòng. Trình Trình làm con rể nhà mình còn hơn cả mong đợi. Nhưng trong lòng vẫn thấy mất mát.

"Chính là cái cảm giác mà củ cải nhà mình vất vả trông ra lại bị heo ăn mất ấy" To Cần rầu rĩ nói.

Lục Tư Hoa muốn gõ vào đầu ông ấy một cái: "Trình Trình là heo sao?"

Tô Cần lại lắc đầu, nói: "Trong lòng tôi cho dù con rể có tốt đến mức nào cũng không tốt bằng việc có con gái ở bên."

Đây ngược lại là lời nói thật, con rể có khiến ta hài lòng, có ưu tú, xuất sắc đi chăng nữa, vị trí con gái ở trong lòng nó có quan trọng hay không?

Lục Tư Hoa dở khóc dở cười: "Anh đó, thôi được rồi, chuyện này anh lải nhải với em là được rồi, đừng có nhắc tới trước mặt Vãn Vãn, sau này Trình Trình tới đây, anh cũng không được lộ vẻ ưu tư ra ngoài, rõ chưa?"

Tô Cần nói: "Anh ngốc thế sao? Trình Trình xuất sắc như thế, không phải vì gia thế của nhà nó mà là bản thân nó rất xuất sắc, bây giờ dựa vào chính năng lực của mình mà tự thành lập công ty, con rể tốt như vậy, sao anh có thể không vừa lòng chứ? Yên tâm đi, ở trước mặt nó anh sẽ không để lộ cảm xúc ra đâu, chỉ là.." Trong lòng vẫn thấy chua xót.

Lục Tư Hoa nói: "Em biết tâm trạng của anh, thật ra em cũng có chút không nỡ, đây có lẽ là cảm xúc của tất cả phụ huynh sau khi con gái có bạn trai đúng không? Nhưng chúng ta phải vui mừng cho Vãn Vãn mới đúng. Đừng buồn nữa"

Tô Cần ừ một tiếng, khi đi ra trên mặt lại nở một nụ cười.

Vãn Vãn vẫn mặt ủ mày chau ngồi trên ghế sofa, thừ người ra.

Tô Cần bước qua đó, ông ấy cũng không biết Trình Kiêu có tỏ tình với Vãn Vãn hay không, cũng không biết phải làm rõ chuyện này như nào. Lúc đó Trình Kiêu đã đáp ứng với ông ấy, đợi đến lúc sau khi Văn Vãn lên đại học mới làm rõ chuyện này, mặc dù tuổi mụ của Vãn Vãn đã quá 18 tuổi nhưng còn chưa đón sinh nhật, bây giờ mới 17 tuổi mà thôi.

Vẫn là còn nhỏ quá, chưa đến tuổi để yêu đương.

Tô Cần không biết phải nói như nào, cũng không biết phải an ủi ra làm sao, trước khi Vãn Vãn nói ra tâm sự trong lòng, ông ấy không thể làm gì, chỉ có thể lặng lẽ ngồi bên cạnh Vãn Vãn, đồng hành cùng cô. Lục Tư Hoa đi ra liền thấy cảnh này, chồng bà ấy lặng lẽ ngồi bên cạnh con gái, không nói một lời nào.

Bà ấy cười, lộ ra một nụ cười hiểu ý.

Tâm trạng Vãn Vãn rất nhanh đã tốt hơn, u sầu đã chạy đi đâu mất.

Theo việc bắt đầu đăng ký nguyện vọng đại học, tâm trạng u sầu của Vãn Vãn lại tăng cao đến cực điểm.

Cô muốn được học tại Hoa đại, đây là ước mơ từ nhỏ đến lớn của cô, cuối cùng thi đại học cũng đã kết thúc, dù bây giờ vẫn chưa biết kết quả nhưng cô rất tin tưởng vào bản thân.

"Đóa Đóa, chị đăng ký trường nào vậy?"

Đóa Đóa nói: "Chị muốn đăng ký Phúc đại, em cũng biết mà"

Vãn Vãn chớp mắt, trước đây đương nhiên là cô biết điều đó, nhưng mà hiện nay không phải là...

"Sao chị lại không đăng ký Hoa đại vậy?" Vãn Vãn có chút không hiểu lắm.

Đóa Đóa nghi hoặc: "Sao chị phải đăng ký Hoa đại?"

"Bởi vì anh Kiêu cũng học ở Hoa đại mà." Không phải chị thích anh ấy sao? Sao lại không đăng ký Hoa đại?

Đóa Đóa nói: "Anh ấy học ở Hoa đại thì liên quan gì tới chị?"

Vãn Vãn trợn to hai mắt.

Sự việc hình như không giống như những gì cô suy đoán.

Chuyện gì vậy?

Cẩn thận nhìn lại vẻ mặt của Đóa Đóa, không có chút miễn cưỡng nào, lẽ nào...

Lại chớp mắt, cô đột nhiên hiểu ra.

"Chị không thích anh Kiêu sao?" Vãn Vãn thử thăm dò hỏi cô ấy.

Đóa Đóa mở to hai mắt nhìn cô: "Ai nói với em là chị thích anh ấy thế? Anh ấy là của em, sao lại thành chị thích anh ấy rồi?"

Đóa Đóa không rõ, sao Vãn Vãn lại hỏi vấn đề này, Trình Kiêu —— không, Tiêu Trình không phải thích Vãn Vãn sao? Ánh mắt của anh ấy nhìn Vãn Vãn thể hiện rõ sự dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước, có ai mà nhìn không ra?

Sao Vãn Vãn lại cho rằng cô ấy thích Trình Kiêu chứ?

Cái nào ra cái đấy, cô ấy với Trình Kiểu không hợp làm một đôi.

Vãn Vãn trừng mắt nhìn, cũng không biết vì sao, dường như cũng ý thức được lúc này Đóa Đóa không thích Trình Kiêu, trong nội tâm cô lại đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thoải mái chưa từng có, điều này khiến cho nội tâm cô có một loại cảm giác vui sướиɠ nói không nên lời.

Niềm vui sướиɠ này xuất phát từ trong nội tâm, là thứ cô chẳng thể chi phối được.

Tại giây phút này, chính cô cũng không biết, hiện tại cô đang có tâm tình như nào.

Khóe miệng không kìm nổi mà cong lên, ánh mắt như ngôi sao tỏa sáng.

Niềm vui sướng này, khiến cô tự động phớt lờ câu "anh ấy là của cậu" mà Đóa Đóa nói, như thể cô không nghe thấy.

Nhìn thấy tình cảnh này, Đoá Đóa lắc đầu, khẽ thở dài: Tô Vãn Vãn này thực sự bị chậm tiêu về phương diện tình cảm.

Trong lòng thắp nến thay cho Trình Kiều, đôi khi gặp một người bị chậm tiêu về mặt tình cảm là một điều rất bất lực.

Giống như ai đó.

Người họ Tô, chẳng lẽ đều bị chậm về mặt cảm xúc như vậy sao?

Nhà họ Tô bị chậm về mặt tình cảm, làm cho Đóa Đóa rất phiền muộn.

Chỉ có nam giới theo đuổi nữ giới, nào có chuyện nữ giới chạy theo sau nam giới chứ?

Nhưng ai kêu người trong nhà họ Tô bị chậm về mặt tình cảm chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK