Vãn Vãn nói: “Các anh lúc nháo động phòng làm rất huyện náo sao?"
Cô biết một ít phong tục nháo động phòng, có địa phương tập tục động phòng còn có chút ác, cũng gây sức ép đến người mới đến. Cũng không biết lúc ấy mấy người Trình Kiêu làm náo loạn động phòng thế nào mà để Larry “Ghi hận” đến bây giờ.
“Thật ra cũng không phải đại náo gì, chỉ là náo loạn nhỏ thôi. Larry trước kia chưa từng trải qua loại này bao giờ nên lúc ấy bị chỉnh đến m.ô.n.g lung luôn Vãn Vãn nói: “Vậy về sau chúng ta... anh ấy có làm như vậy không?” Hai chữ kết hôn bị cô giữ lại trong miệng, nhưng Trình Kiêu biết ý của cô.
“Anh sẽ không để bọn họ có cơ hội đó đâu. Trình Kiêu cũng nhìn cô cười.
Chuyện này Vãn Vãn có chút tin tưởng Trình Kiêu, có lẽ anh thật có biện pháp không để cho mấy người Larry đến nháo động phòng.
Nhưng cho dù thật sự muốn náo động phòng cũng không tồi, này cũng là một lạc thú của hôn lễ.
Ai nha, xem bọn họ nghĩ đến đâu rồi này?
Đám cưới của cô với Trình Kiêu vẫn còn sớm, lúc này mới đến đâu?
Trình Kiêu cũng đột nhiên nghĩ đến điều này, chẳng qua anh còn nghĩ nhiều hơn thế.
Bầu không khí ái mộ của hai người bị Larry cắt ngang làm biến mất tiêu. Giờ cả hai lại nói đến chuyện kết hôn, bốn mắt nhìn nhau, loại cảm giác này lại trở lại.
Trình Kiêu nói: “Vãn Vãn, anh muốn hôn em."
Vãn Vãn nhất thời đỏ mặt lên, tim lại đập nhanh, nhìn thấy Trình Kiêu chậm rãi sát lại gần, mắt thấy sắp hôn, Vãn Vãn đặt ngón tay lên môi anh: “Lỡ như Larry lại xông vào thì sao..."
Trình Kiêu nói: “Mặc kệ.” Hai tay ôm mặt cô, đè xuống.
Một luồng khí bùng nổ, không ngừng nghỉ.
Việc hôm nay anh muốn làm ai cũng không ngăn được.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt, tim Vãn Vãn đập càng nhanh hơn...
Lúc Vãn Vãn trở lại trường học mặt vẫn còn đỏ.
Đây là lần đầu tiên cô gần Trình Kiêu đến thế, lần đầu tiên nếm trải hương vị ngọt ngào này.
Lễ trưởng thành hôm nay, cô rất vui.
Không chỉ có gia đình, bạn bè chung vui với cô, còn có sự ngọt ngào của Trình Kiêu dành cho cô nữa.
Thì ra, đây là cảm giác khi yêu.
Sống hai đời, chưa từng yêu qua, lần này, cuối cùng cũng trọn vẹn rồi.
Khó trách nhiều người mê mẩn cảm giác yêu như vậy, hương vị ngọt ngào như vậy, chịu khổ nhưng lại như ăn mật vậy (2).
(2). HZhiê ngọt như đường; như ăn mật (chịu đựng gian nan, đau khổ.) “Vãn Vãn về rồi à? Cậu cùng học trưởng Tiêu...” Lộ Giai Kỳ làm ra cử chỉ yêu thương, không ngừng chớp mắt nhìn cô.
Vãn Vãn đỏ mặt, đến tai cũng đỏ lên, che mặt không nói gì cả.
“Yêu đương thật tốt, mình cũng muốn yêu, bạch mã hoàng tử của mình đang ở nơi đâu. Lộ Giai Kỳ cảm thán.
Liễu Tư Thuần nói: “Khẳng định có, nói không chừng hiện tại đang ra roi thúc ngựa chạy đến chỗ cậu đấy"
Vãn Vãn bỏ tay che mặt xuống: “Giai Kỳ, cậu tốt như thế, lại còn xuất sắc, khẳng định sẽ có một người con trai tốt xuất sắc không kém đang đợi cậu.
Lộ Giai Kỳ nói: “Mình cũng nghĩ vậy, một cô gái đáng yêu như mình, sao có thể không ai yêu? Mình phải đợi bạch mã hoàng tử của mình, không bao giờ...vội vàng tùy tiện tìm một người nữa. Mình nhất định phải đợi anh ấy, hiện tại không có tương lai khẳng định có"
Lộ Giai Kỳ cũng không biết, bạch mã hoàng tử của cô ấy không để cô ấy đợi lâu, rất nhanh sẽ tìm tới.
Đương nhiên đây là chuyện về sau.
Ba cô gái phòng 302 nhìn nhau cười.
Lúc Vương Nguyệt Hỉ bước vào, nhìn bạn cùng phòng của mình cười vui vẻ.
“Ai nha, có chuyện gì mà các cậu vui vẻ như vậy?"
Liễu Tư Thuần nói: “Vãn Vãn tìm được hạnh phúc rồi, Lộ Giai Kỳ thì đang chờ bạch mã hoàng tử của cậu ấy, mình với cậu cũng sẽ chờ, đây là chuyện đáng làm để người ta vui"
Vương Nguyệt Hỉ nói: “Đương nhiên, chúng ta xuất sắc như vậy, khẳng định có thể đợi.
Bốn người đều cười.
Lộ Giai Kỳ nói: “Nguyệt Hỉ, cậu sao không đi với ông ngoại cậu? Chúng mình đều nghĩ hôm nay cậu sẽ ở lại chỗ ông ngoại.
“Ngày mai mình sẽ cùng ông ngoại trở về Hồng Kông, nên muốn về chơi với các cậu rồi quay lại"
Vãn Vãn nói: “Nhanh như vậy đã đi rồi sao?” Thật tiếc.
“Ông nội, chú, mấy người họ cần phải trở về công ty xử lý sự tình, mình đây cũng là xin nghỉ phép nên trở về trả phép.
Dừng một chút, cô ấy nói: “Chỉ một năm, còn nửa năm nữa, mình sẽ sớm quay lại, đến lúc đó, bốn người phòng 302 chúng ta lại ở cùng một chỗ."
Mấy người Tô Thường Minh buổi chiều hôm sau đi, mang theo Vương Nguyệt Hi.
Vãn Vãn bọn họ đi tiễn, tuy không nỡ nhưng cuộc đời chia ly hợp lại là một chuyện thường tình.
Vì sự nghiệp, vì học hành, tạm thời chia tay, là vì tương lai gặp lại nhau.
Lúc sau, Tô Cần cùng Lục Tư Hoa cũng đi.
Công ty vận tải của Tô Cần còn nhiều công việc, ông ấy bớt thời gian trở về tham gia lễ trưởng thành của con gái. Hiện giờ không thể không quay về.
Lập tức yên tĩnh trở lại.
Lại một lần nữa, quay lại những tháng ngày học tập.
Công ty của Trình Kiêu càng ngày càng đi vào quỹ đạo, thậm chí còn mở chi nhánh.
Năm mới lại đến.
Vãn Vãn mười chín tuổi, năm hai đại học, Trình Kiêu cũng chuẩn bị lễ tốt nghiệp.
Anh rất nhanh sẽ tốt nghiệp.
Anh cần chuẩn bị không chỉ là chuyện tốt nghiệp, mà còn chuyện nhà họ Tiêu cầu hôn nhà họ Tô.
Chuyện anh cùng Vãn Vãn đính hôn, nên bàn bạc rôi.
“Ai nói em muốn gả nào, anh còn chưa cầu hôn!"
Trình Kiêu nói: “Cầu hôn sao có thể không có, đương nhiên có. Anh điểm nhẹ vào mũi cô: “Không tin tưởng anh như vậy?"
Ánh mắt Vãn Vãn sáng lên.
“Anh Kiêu, em..."
"} “Suỵt!” Trình Kiêu đặt ngón tay lên môi cô, tay còn lại đã nắm lấy gáy cô.
Vãn Vãn nháy mắt, anh càng đến gần, tim đập càng nhanh.
Mắt nhẹ nhàng nhắm lại.
Cô cảm giác được hơi thở của anh trên mặt cô.
Xung quanh mũi đều là mùi hương của anh.
Đây là hương vị của người đàn ông thành thục.
Hương vị khiến cô mê mẩn.
Sau đầu bị anh cố định, ngón tay kề sát môi cô chậm rãi di chuyển trên mặt cô.
Làn da của cô thật sự mịn màng.
Tay của anh lại rất thô ráp.
Loại nhẵn nhụi cùng thô ráp cọ xát nhau phat ra một tia yêu dị.
Ngay cả khi Vãn Vãn nhắm mắt lại vẫn cảm giác được anh đang nhìn cô.
Thâm tình chăm chú nhìn cô.
Cô bất giác liếʍ môi.
Môi khô quá.
Cô chỉ cảm thấy m.á.u dồn lên trán.
Trình Kiêu cũng không hôn lên.
Chỉ một lần lại một lần xoa ngón tay cô.
“Vãn Vãn, em biết không? Anh chờ ngày này đã chờ rất lâu rồi"
Vãn Vãn không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“Vãn Vãn...” Giọng nói của anh có chút khàn khàn.
Vãn Vãn đỏ mặt, cảm giác ngọt ngào vừa rồi cùng anh, thật quá ngọt.
Trình Kiêu lúc này cũng đỏ mặt, cảm giác hít thở cùng nhau thật đẹp.
Nhà họ Tiêu đã chuẩn bị đến nhà họ Tô để cầu hôn.
Việc này tự ông nội Tiêu xử lý, cháu trai cuối cùng cũng đợi được đến lúc cười Vãn Vãn làm vợ, ông ấy làm ông nội sao có thể không vui?
Đến nhà họ Tô cầu hôn là chuyện đại sự cả đời không thể qua loa được.
Bây giờ ông nội Tiêu đã nghỉ hưu, lui khỏi quân khu, ông ấy từng tuổi này rồi cũng nên tận hưởng hạnh phúc gia đình.
Đã đến lúc trao lại quyền cho người trẻ, về sau là thiên hạ của người trẻ.
Nhưng danh tiếng của ông ấy còn đó, ông ấy còn rất nhiều bạn bè cũ, chỉ cần ông nói một lời là rất nhiều chuyện có thể xong.
Tết âm lịch sắp đến, huyện Nghi An rất náo nhiệt.
Nhà họ Tô thậm chí còn náo nhiệt hơn, bởi vì không chỉ có nhà họ Tiêu tới, bên Hồng Kông cũng có người tới.
Tô Thường Minh đã dành cả năm nay với con trai cả của mình.
Bà nội Thiệu cũng rất thích khí hậu bên này của Nghi An, còn có bầu không khí bên này nữa.
Nhà họ Thiệu đã mua một căn nhà ở đấy, một biệt thự, quyền sở hữu được viết dưới tên của Vãn Vãn.
“Vãn Vãn, đây là ông nội tặng cho cháu, làm của hồi môn"