Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Kiêu đã nắm lấy tay Vãn Vãn kéo lại, kéo cô vào xe ngồi.

Chiếc xe con này không phải chiếc xe mà ông cụ Tiêu vẫn thường ngồi. Chiếc xe này là Trình Kiêu mua bằng tiền của bản thân.

Đó là một chiếc Santana có rèm che.

Vãn Vãn biết lúc này, xe Santana rất nổi tiếng, được xe như chiếc xe quốc dân.

Người bình thường không mua nổi, chỉ có những người giàu có mới mua được.

Tuy Vãn Vãn kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ đây là xe của nhà họ Tiêu.

Dường như Tiểu Ngô biết được suy nghĩ của Văn Vãn, lẩm bẩm như giải thích cho Vãn Vãn nghe: “Chiếc xe này được mua khi thiếu gia kiếm được SỐ tiền đầu tiên. Cô Vãn Vãn thấy thế nào? Rất khí thế đúng không?"

Vãn Vãn nghe xong thì thấy kinh ngạc.

Cô quay sang nhìn Trình Kiêu nói: “Anh Kiêu, ô tô này là anh mua sao?” Hai mắt mở to.

Trình Kiêu nói: “Lúc mua chiếc xe này là vừa hay công ty bọn anh hợp tác với nhà xưởng nên có ưu đãi cho anh mua. Cơ hội tốt như thế anh không thể bỏ qua nên đã mua nó."

Vãn Vãn nói: “Anh Kiêu, anh mở công ty. Cô khẳng định chứ không hỏi.

Cô vẫn biết Trình Kiêu sẽ kinh doanh. Trong sách anh chính là một doanh nhân cực kỳ xuất sắc, không có chuyện đời này sẽ làm quan.

Kinh doanh là trong dự đoán của cô còn làm quan mới khiến cho cô kinh ngạc.

Đời này có nhiều chuyện của Trình Kiêu đã thay đổi, đi học và nhận ông cụ Tiêu. Thế nhưng có nhiều chuyện diễn ra giống như trong sách miêu tả.

Trở thành doanh nhân kiệt xuất, trở thành người giàu nhất huyện Nghi An, thậm chí là giàu nhất thành phố Minh là chuyện trong dự đoán của cô.

Trình Kiêu không giấu diếm cô, kể hết chuyện bản thân gây dựng sự nghiệp, thành lập công ty Tiêu Thức cho cô nghe.

Sở dĩ nói cho cô vào lúc này mà không phải lúc vừa mới thành lập công ty cũng không phải vì muốn gạt cô mà do anh vừa mới bắt đầu mở công ty, vẫn đang chông chênh, nhỡ đâu sau này công ty phải đóng cửa thì sao?

Anh muốn niềm vui thành công của bản thân lây sang cô, khiến cho cô thấy vui vẻ, không cần khiến cô cảm thấy lo lắng rồi trì hoãn cả kỳ thi đại học.

Người thi vào đại học không thể có những bận tâm.

Nghe xong Trình Kiêu kể quá trình đó, cho dù anh nói nhẹ nhàng nhưng Vãn Vãn vẫn có thể hiểu được những lo âu về khó khăn và thử thách bên trong.

Cuối cùng, Trình Kiêu nói gần đây đơn đặt hàng rất nhiều, đã đi vào quỹ đạo, không cần lo lắng công ty lênh đênh. Tảng đá trong lòng cô mới bỏ được xuống.

“Bây giờ, tất cả các kỹ thuật viên đã vào vị trí, rất nhiều đơn đặt hàng là từ các công ty lớn. Lượng đơn đặt hàng hiện tại của công ty có thể cho đến giữa năm sau. Ngay cả khi nửa năm sau không có đơn đặt hàng nào thì cũng không cần phải lo lắng không thể kinh doanh. Trình Kiêu chậm rãi nói, nở nụ cười tự tin.

Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng lo lắng bản thân sẽ gây dựng sự nghiệp không thành công. Anh có tự tin, sau khi điều tra thị trường, dựa vào năng lực của bản thân chắc chắn có thể tạo nên một khoảng trời.

Quả nhiên là anh đã làm được.

Vãn Vãn nghe thấy vậy thì rất ngạc nhiên, từ trong sâu thẳm đáy lòng cảm thấy vui mừng.

Người đàn ông này giống như chim ưng sải cánh, đang thể hiện giá trị của bản thân.

Anh hùng mãi là anh hùng cho dù bản thân ở trong hoàn cảnh nào, bối cảnh gì thì anh vẫn có thể tận dụng điều kiện thuận tiện bên cạnh để thực hiện mục tiêu của mình.

Đây mới là người đàn ông cô thật sự nể phục.

“Anh Kiêu, anh giỏi quá!” Vãn Vãn giơ ngón tay cái với anh.

Đối với người cực kỳ lợi hãi, trước nay Vãn Vãn đều rất kính nể. Giống như Trình Kiêu, sau lên đại học còn có thể gây dựng sự nghiệp thì càng thêm ng phục.

Ở thế kỷ hai mươi mốt sau này, chuyện sinh viên gây dựng sự nghiệp cô cùng từng nghe nói qua, hơn nữa còn rất phổ biến. Nhưng ở thời đại này, sinh viên là rất hiếm, hơn nữa không phải ai cũng coi trọng sinh viên. Dưới tình huống như thế mà Trình Kiêu có thể nghĩ tới xây dựng sự nghiệp thì không hề tầm thường.

Nắm bắt làn gió cải cách, không bỏ qua việc học, lại phát triển sự nghiệp bản thân, trong lòng cô thật sự nể phục không ngớt.

“Sao lại cảm thấy bản thân vĩ đại chứ?” Trình Kiêu mỉm cười nhìn cô.

Vãn Vãn nói: “Tất nhiên là lợi hại rồi. Anh vẫn còn học đại học đã nghĩ tới thành lập công ty rồi. Hơn nữa, công ty còn đi vào quỹ đạo, còn có thể có hợp tác với các công ty lớn. Không phải là rất giỏi sao?"

Trình Kiêu nói: “Còn nhiều người giỏi hơn anh nữa, anh thì sao có thể tính là người lợi hại chứ?"

Không phải anh khiêm tốn mà là lời nói thật. Có biết bao người trẻ hơn anh, có nhiều thành tựu cao hơn anh. Thành tích nhỏ như của anh có là gì đâu?

Nếu chỉ mới có chút thành tựu đã kiêu ngạo thì sau này có thể thành công lâu dài sao?

Đỉnh cao mà anh muốn đạt tới không chỉ riêng đỉnh cao này, anh muốn trở thành người ở trên đỉnh cao.

Không cần lo thân phận của ông nội cũng không cần dựa vào thân phận sinh viên có thành tích cao của Hoa Đại. Dựa vào sự cố gắng không ngừng của bản thân, dựa vào các phương diện khác chứng minh giá trị của mình.

Anh sẽ không khiến Vãn Vãn thất vọng, thậm chí để Vãn Vãn thấy được bộ dáng anh sẽ thăng tiến lên trong tương lai.

Những lời này anh không nói với Vãn Vãn.

Nhưng ánh mắt của anh đã biểu hiện tất cả.

Ánh mắt Vãn Vãn nhìn anh càng ngày càng kính nể, quả nhiên Trình Kiêu là người đáng giá để cô ng phục.

Trình Kiêu bị cô nhìn khiến giật mình.

Đồng thời trong lòng cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo. Có người nào không hy vọng được cô gái mình thích nhìn vậy đâu?

Anh hy vọng bản thân sẽ luôn là anh hùng của cô.

Một người phụ nữ nể phục người đàn ông sẽ không dễ dàng tiếp nhận người đàn ông khác, sẽ từ từ rung động.

Anh muốn cô rung động, đợi tới khi anh bày tỏ sẽ không bị đột ngột, cô cũng sẽ hiểu anh rõ hơn.

Tiểu Ngô đang lái xe ở phía trước nhìn thấy cảnh này qua gương thì chỉ có thể làm như không nhìn thấy.

Trong lòng thấy mừng cho thiếu gia, nhìn theo ánh mắt của cậu ta, tình cảm của cô Vãn Vãn với thiếu gia tuyệt đối không phải như cô nói là anh trai hàng xóm.

Cậu ta thấy ánh mắt của anh rõ ràng là si mê chẳng qua là chưa có phát hiện mà thôi.

Có lẽ là cậu ta đắm chìm trong tình yêu với cô, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, thế nên không nhìn thấy rõ.

Người ngoài cuộc như cậu ta sao có thể không nhìn ra chứ?

Cơ hội tốt như thế mà thiếu gia không nắm chắc, thừa dịp mà bắt lấy người sao?

Nếu như Trình Kiêu biết được ý nghĩ này của Tiểu Ngô sẽ quay lại xem thường cậu ta.

Tất nhiên anh biết phải theo đuổi Vãn Vãn nhưng hiện tại chưa phải lúc.

Vãn Vãn nhỏ như thế nào đã hiểu tình yêu là gì? Một thiếu nữ mười sáu tuổi, cho dù có nảy mầm tình yêu thì cũng chỉ hời hợt không có khắc sâu.

Hơn nữa, cô sắp thi vào đại học, thời gian quan trọng như này sao anh có thể làm thế khiến cho cô bị phân tâm?

Anh không chỉ muốn lòng của cô mà còn muốn cả đời của cô.

Cả đời rất dài, lúc này anh không vội vã.

Một hai năm anh có thể chờ.

Chẳng mấy chốc xe đã tới nhà họ Tiêu.

Nhà học Tiêu vẫn đang ở trong quân khu, ông cụ Tiêu vẫn chưa có về hưu, vẫn đang giữ chức vụ trong quân doanh. Tuy ông ấy muốn về hưu sớm, dành thời gian ở với cháu trai nhưng quốc gia chưa buông ông ấy ra.

Hơn nữa, chưa tìm được người kế tiếp, nếu như ông ấy về hưu thì có rất nhiều chuyện chưa tìm ra được giải pháp, Xe dựng trước cửa nhà họ Tiêu, Trình Kiêu cùng Văn Vãn xuống xe.

“Ông nội, ông xem cháu đưa ai về nè? Còn chưa vào tới nhà, Trình Kiêu đã hô to từ ngoài cửa.

Hôm nay, vừa hay ông cụ Tiêu ở nhà. Đang đeo kính lão tìm tần số của đài phát thanh thì nghe thấy tiếng hét của Trình Kiêu, ông ấy nhìn ra ngoài cửa.

Thấy Trình Kiêu dẫn theo Vãn Vãn đi vào thì mát sáng lên nói: “Vãn Vãn sao? Cuối cùng cháu cũng tới."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK