"Không ạ, anh trai em nói anh Kiêu biết địa chỉ nơi này, sẽ tự đến"
Chị dâu nói: "Anh trai em đang ghen đấy. Được rồi, mau đi xem TV, chờ Tiêu Trình trở về là chúng ta có thể ăn cơm."
Vãn Vãn thấy thật sự không còn gì mình có thể giúp được, đành phải lên phòng khách xem TV.
Tv bây giờ đa số vẫn là TV đen trắng, nhưng TV nhà anh cả có màu sắc. Nghe nói anh cả mang từ nước ngoài về, xem thật thoải mái.
Vãn Vãn nhất thời xem đến say sưa.
Tô Kiến Quốc vừa về đến nhà đã chui vào thư phòng, anh ấy còn có một vụ án cần chuẩn bị, thừa dịp hiện giờ vẫn chưa ăn cơm, vừa lúc có thể bận rộn một hồi.
...
Lúc Trình Kiêu tới đây đã gần như sắp ăn cơm rồi.
Trình Kiêu và chị dâu Phương Tuyết Nam có quen biết, lúc trước anh có một hạng mục xảy ra vấn đề, cần luật sư, là Phương Tuyết Nam tiếp nhận vụ án này, cuối cùng còn giúp anh thắng kiện.
"Tiêu Trình tới rồi." Phương Tuyết Nam chào hỏi.
Vãn Vãn đang ôm gối xem TV, thấy Trình Kiêu tới, cũng ngồi thẳng người, nhìn về phía anh.
Trình Kiêu nhìn cô một cái, cười bảo cô tiếp tục xem TV, mình thì vào phòng bếp giúp bưng thức ăn ra.
"Vãn Vãn, em đừng tới đây, đừng để tay bị bẩn, có anh rồi" Trình Kiêu ngăn Vãn Vãn đang định tiến vào phòng bếp.
Nhà bếp nhiều dầu mỡ, anh không nỡ.
Tô Kiến Quốc đi ra từ trong thư phòng, nhìn thấy một màn này.
Lông mày của anh ấy khẽ nhíu lại, sau đó lại thả long.
Chuyện Vãn Vãn yêu đương với Trình Kiêu, anh ấy đã biết từ trước.
Chuẩn xác mà nói, hẳn là chuyện Trình Kiêu thích Vãn Vãn, anh ấy đã biết từ lâu. Anh ấy vẫn chưa biết Trình Kiêu đã thổ lộ với Vãn Vãn, Vãn Vãn cũng không phản đối.
Nếu mà biết, không biết trong lòng chua xót đến mức nào.
Em gái bảo bối của anh ấy cứ vậy bị người khác cướp đi, không chua mới là lạ.
Bữa cơm gia đình này rất hoàn mỹ, món ăn Phương Tuyết Nam làm vô cùng mỹ vị, có thể sánh ngang với đầu bếp trong nhà hàng. Vãn Vãn ăn rất say sưa, luôn mồm khen ngợi, khen tới mức Phương Tuyết Nam cười ha hả, càng thêm thích cô em chồng này.
Trong suốt bữa ăn, Trình Kiêu vẫn luôn gắp thức ăn cho Vãn Vãn.
Một màn này trái lại làm cho sắc mặt Tô Kiến Quốc tốt hơn rất nhiều.
Phương Tuyết Nam nhìn, che miệng muốn cười, nhưng lại nể mặt Tô Kiến Quốc.
Cũng may sau đó ánh mắt Tô Kiến Quốc đã bị Phương Tuyết Nam hấp dẫn, không nhìn chằm chằm Vãn Vãn và Trình Kiêu nữa.
Nhưng sau khi ăn xong, Trình Kiêu lại bị Tô Kiến Quốc gọi vào thư phòng.
Hai người đàn ông nói chuyện trong thư phòng, nói chuyện rất lâu.
Lâu đến mức khiến trong lòng Vãn Vãn bắt đầu lo lắng, hai người sẽ không cãi nhau chứ?
Cô thấy sắc mặt anh trai không tốt lắm, nếu không phải có chị dâu ở bên cạnh, chỉ sợ đã quát mắng Trình Kiêu.
"Yên tâm đi, anh trai em có chừng mực mà." Phương Tuyết Nam an ủi: "Anh trai em tương đối hài lòng với Tiêu Trình, chẳng qua là xuất phát từ sự quan tâm của anh trai đối với em gái, gọi Tiêu Trình vào thư phòng tiến hành nói chuyện thôi, không có việc gì."
Lúc này Vãn Vãn mới yên tâm, cô còn thật sự sợ anh cả sẽ làm khó Trình Kiêu.
Quả nhiên như chị dâu nói, qua hồi lâu, hai người đi ra từ trong thư phòng. Trên mặt Tô Kiến Quốc đã không còn vẻ không vui, ngược lại vỗ vai Trình Kiêu, cao hứng nói: "Sau này thường xuyên đến đây chơi."
Trình Kiêu nói: "Biết ạ, em sẽ thường xuyên đưa Văn Vãn tới, chị dâu nấu ăn rất ngon, em và Vãn Vãn rất thích."
"Thích ăn thì sau này cứ đến nhà, nếm thử tay nghề của chị dâu."
Vãn Vãn từ nhà anh cả trở về, đương nhiên cũng nghe được những lời đồn trong trường học, nói cô lên xe của một người đàn ông.
"Những người này bị làm sao thế nhỉ, có đàn ông đến đón tớ, nhất định là muốn theo đuổi tớ sao? Không thể là anh trai tớ à?"
Lộ Giai Kỳ nói: "Lúc ấy học trưởng Tiêu đã bịt miệng bọn họ, nói đó là anh trai của cậu, cho dù bọn họ không tin, cũng không dám không tin học trưởng Tiêu. Cuối cùng không ai dám nói lung tung về cậu nữa"
Vãn Vãn chỉ cảm thấy những người này thật sự là ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm phải đi buôn chuyện lung tung.
Tin đồn như vậy, có Trình Kiêu giải quyết, cũng vỡ nát.
Dù sao cũng không có người đàn ông nào có thể trơ mắt nhìn bạn gái mình lên xe của người khác, còn vui vẻ ha hả, ngoại trừ anh ruột, còn có thể có ai?
Sau đó, Tô Kiến Quốc lại tới trường học gặp Văn Vãn mấy lần, khuôn mặt hai người khá giống nhau, cũng đang chứng minh rằng Trình Kiêu nói không sai, lúc này mới chân chính làm cho lời đồn không công tự phá.
Sau đó, một số người thăm dò được, anh cả của Văn Vãn lại là luật sư vàng của hội luật sư, đã giúp rất nhiều người có tiếng tăm xử lí rất nhiều vụ kiện, rất ít người thua.
Trong lòng đang suy đoán, Vãn Vãn rốt cuộc là ai mà lại có anh cả lợi hại như vậy.
Vãn Vãn mặc kệ những thứ này, mấy ngày nay, cô đi theo Trình Kiêu ăn uống, cuộc sống trôi qua rất thoải mái.
Vừa có thời gian, cô và Trình Kiêu cũng sẽ chạy đến nhà Tô Kiến Quốc, ăn một bữa cơm Phương Tuyết Nam nấu, rất có lộc ăn.
Loại dáng vẻ hưởng thụ này có thể làm cho Phương Tuyết Nam vui mừng như điên.
Trong nháy mắt đã đến kỳ nghỉ đông, mấy người Vãn Vãn được nghỉ.
Ngoại trừ Lộ Giai Kỳ là người Bắc Kinh, Vãn Vãn và Vương Nguyệt Hỉ đều ở huyện thành xa xôi, Liễu Tư Thuần cũng cách khá xa.
Hôm nay, Tô Kiến Quốc và Phương Tuyết Nam cũng xin nghỉ sớm, cùng Vãn Vãn trở về huyện Nghi An.
Bởi vì hai người sắp kết hôn, phải xếp đặt tiệc rượu ở Nghi An.
Bởi vì Trình Kiêu bận bịu công việc nên không theo cùng trở về Nghi An, nhưng cũng đồng ý với Văn Vãn, đến lúc đó nhất định sẽ trở về Nghi An uống rượu mừng của Tô Kiến Quốc và Phương Tuyết Nam.
Con cả Kiến Quốc trở về, vui vẻ nhất đương nhiên chính là Tô Cần và Lục Tư Hoa.
Hai vợ chồng đã rất lâu không được gặp con trai, Kiến Quốc ra nước ngoài đã mấy năm, hiện giờ chẳng những trở về mà còn đưa vợ về, sao có thể không khiến bọn họ vui vẻ?
Phương Tuyết Nam là một người phụ nữ ưu tú, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tô Cần và Lục Tư Hoa đã vô cùng hài lòng với người con dâu này.
Sự hòa ái của hai ông bà cũng khiến Phương Tuyết Nam thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy vẫn hay nghe nói có ba mẹ chồng sẽ làm khó dễ con dâu, đặc biệt là ở nông thôn, hiện giờ nhìn thấy nhà chồng mình không hề có những thói hư tật xấu này, cuối cùng cô ấy cũng không lo lắng nữa.
Đám cưới này của Tô Kiến Quốc diễn ra rất trọn vẹn. Có rất nhiều người đến, rất nhiều người có mặt mũi, đương nhiên bí thư Lý cũng tới.
Trình Kiêu đã sớm trở về từ Bắc Kinh, ông nội Tiêu và mẹ Trình cũng muốn tới, nhưng bôn ba đường dài, hai người một người đã lớn tuổi, người kia có bệnh trong người, cuối cùng đành phải bỏ qua, chỉ gọi điện thoại chúc mừng.
Ngày hôm nay rất náo nhiệt, cũng không có người tới quấy rối.
Người quấy rối thì chắc chắn có, đó chính là nhà cũ bên kia.
Đối với bên nhà cũ mà nói, bên nhà con trai thứ hai sống tốt, vậy chứng tỏ bên nhà bọn họ sống không tốt.
Đặc biệt là từ khi Tô Vũ Đình bị Hoa Đại trả về, sau khi trở lại thôn Hạ Hà, cuộc sống của nhà con trai cả càng không dễ chịu.
Bên nhà con trai cả vẫn luôn cho rằng Tô Vũ Đình có thể cho bọn họ một cuộc sống tốt đẹp, nhưng kết quả lại không thấy có tốt đẹp gì cả, ngược lại càng thêm nghèo khổ.
Bà nội Tô không chỉ một lần tự hỏi trong lòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng thầy bói nói Tảo Tảo mới là người có phúc, nhưng bây giờ lại hoàn toàn ngược lại.