“Mấy người cũng thú vị thật đó. Nếu trong lòng mọi người đều hiểu được, khi đó không muốn bị ông Tô liên lụy, vậy thì tránh đi không được sao, bây giờ còn qua đây nói những lời này để làm gì? Làm như người ta không biết mấy người nghĩ gì vậy, làm thì cũng làm rồi, còn qua cầu xin tha thứ làm gì?” Ông Ngô không nhịn được mà khịa lại bọn họ.
Còn một số người không hề giậu đổ bìm leo lúc Tô Cần gặp khó khăn cũng phụ họa theo: “Đúng đó, trước đây mấy người có quan hệ tốt với ông Tô, người ta còn giúp mấy người nữa. Đến khi người ta gặp khó khăn rồi thì mấy người lại cách xa. Nếu đã tránh né rồi, thì dứt khoát tránh luôn cho rồi. Bây giờ ông Tô không có chuyện gì nữa, mấy người lại tụ vào à? Làm người nên biết xấu hổ chút có được không? Làm thứ giả tạo rồi còn muốn lập bia nữa à?"
Tô Cần chỉ cười, nhưng trong lòng đã vạch ra ranh giới với bọn họ.
“Được rồi, mỗi người đều có cách nghĩ khác nhau, chúng ta cũng đừng mong cầu nữa. Thôi, mọi người đều đi làm việc của mình đi.” Tuy Tô Cần không nói gì, nhưng hành động đã trở nên xa cách tuyệt đối rồi.
Có một số người có thể quan hệ thân thiết, nhưng có một số người chỉ nên nói chuyện xã giao mà thôi, không cần thiết phải quá thân.
Kỳ thi đại học sắp bắt đầu nên Kiến Quốc đã bước vào thời kỳ ôn tập căng thẳng.
Thậm chí giáo sư Lý và ông nội Tiêu còn gửi tài liệu ôn thi từ tỉnh và Bắc Kinh cho anh ấy, những tài liệu này không thể tìm thấy ở huyện được. Hơn nữa, một lần gửi còn gửi rất nhiều bộ.
“Đây đều là thầy và ông nội Tiêu gửi đến ạ?” Văn Vãn lật đống tài liệu này.
Cô nhóc biết những tài liệu ôn tập này đều được vội vàng soạn và in ra, trên toàn quốc đều đã bán hết rồi. Nếu không có chút quan hệ, nhất định sẽ không thể mua được đống tài liệu này.
Nào ngờ hai người lại gửi hẳn cho bọn họ rất nhiều, năm sáu bộ lận đó. Họ định để một người ôn một bộ hay gì?
“Giáo sư Lý và ông nội Tiêu thật là tốt, đã rời khỏi thôn Hạ Hà rồi mà còn nhớ đến đám trẻ chúng ta, gửi cho chúng ta rất nhiều tài liệu quý giá.” Tô Kiến Quốc cảm thán, trong lòng càng thêm cảm động.
Người tốt mà!
“Kiến Binh, Kiến Dân, tụi em phải ôn tập đống tài liệu này cho tốt đó, nó rất có ích cho tụi em. Nói không chừng năm sau sẽ bắt đầu thi rồi.” Tô Kiến Quốc lại nói: “Anh lấy hai bộ xuống quê cho anh Kiến Hoành và Trình Kiêu"
“Anh Cả, em cũng muốn đi” Vãn Vãn nói.
“Em đi làm gì? Em phải đi học, anh đi rồi về ngay mà. Đúng lúc cậu ấy có một số vấn đề muốn giải thích với anh Kiến Hoành.
Kiến Quốc lấy một bộ trong số đó mang xuống quê cho Kiến Hoành, còn một bộ khác thì mang qua cho Trình Kiêu.
Trình Kiêu cầm lấy bộ tài liệu ôn tập kia, suy nghĩ một lúc, lại trả về cho Kiến Quốc: “Anh Kiến Quốc, ông nội Tiêu đã gửi cho em một bộ rồi, bộ này anh cầm về đi ạ."
“Ông nội Tiêu đã gửi cho em rồi á?” Tô Kiến Quốc giật mình.
Trình Kiêu nói: “Gửi rồi ạ, bộ tài liệu này vừa ra là ông ấy đã gửi cho em rồi. Trong thư nói, tuy hiện giờ em còn chưa dùng đến, nhưng có thêm nhiều tài liệu sẽ tốt hơn."
Ông nội Tiêu đối xử với cậu thật là tốt, vẫn luôn nhớ đến cậu ấy, suy nghĩ cho cậu ấy, ngay cả tài liệu ôn tập của kỳ thi đại học cũng chuẩn bị sẵn cho anh cả rồi. Ông ấy sợ cậu ấy không có tiền mua tài liệu ôn tập, ảnh hưởng đến việc học.
Tô Kiến Quốc nói: “Vậy em cứ để đó đi, có chỗ nào không hiểu thì nhớ đến hỏi anh. Năm sau em lên cấp ba rồi, cũng chẳng bao lâu nữa là thi đại học. Trình Kiêu, em có từng nghĩ thi đại học trước không?” Anh ấy vẫn luôn biết rằng Trình Kiêu rất cố gắng học tập. Thực ra, dựa vào thực lực của cậu ấy, đã có thể lên thẳng cấp ba luôn rồi.
Trình Kiêu lắc đầu: “Em không thi đại học trước, cứ từ từ thôi."
Cậu ấy muốn đợi thi đại học chung với Vãn Vãn, nhưng cách nghĩ này, cậu ấy chưa từng nói với bất kỳ ai, chỉ giấu ở trong lòng mình mà thôi.
Vào lúc mọi người tưởng rằng Kiến Binh cũng sẽ tham gia kỳ thi đại học chung với Kiến Quốc, lại nhận được câu trả lời của Kiến Binh.
“Anh sẽ không tham gia kỳ thi đại học năm nay. Kiến Binh chưa từng nghĩ đến việc báo danh tham gia thi đại học, anh ấy không muốn vội vàng, gấp gáp như vậy.
“Tại sao ạ? Anh Hai, anh đã nắm hết những kiến thức hiện nay rồi mà, anh có học lớp mười hai hay không đều không thành vấn đề, có thể trực tiếp tham gia thi đại học được rồi.” Đây là chỗ mà Kiến Dân không hiểu được.
Tô Kiến Binh nói: “Em không hiểu đâu. Năm nay quá vội vã rồi, ôn tập thêm một năm thì chuyện thi cử mới nắm chắc thêm phần thắng được. Hơn nữa, anh ấy muốn thi vào trường quân đội. Anh ấy điều tra qua rồi, trong danh sách các trường chiêu sinh trong lần khôi phục kỳ thi đại học này, không hề có trường quân đội.
Nếu như có trường quân đội, anh ấy nhất định sẽ báo danh trước thử xem. Nhưng anh ấy tìm khắp các văn bản chiêu sinh, đều không phát hiện được bóng dáng của trường quân đội.
Kỳ thi đại học năm nay không hề có trường mà anh ấy muốn học.
Điều này khiến anh ấy rất thất vọng.
Anh ấy đã nói với ông nội Tiêu rồi, không thi vào trường đại học ở địa phương, mà sẽ vào quân đội để đào tạo chuyên sâu, thi vào trường quân đội chính là ước mơ của anh ấy.
Cho dù anh ấy không tham gia thi đại học, nhưng thành tích học tập không hề tụt dốc. Thậm chí, còn ôn tập những kiến thức trọng điểm cùng với Kiến Quốc.
“Anh Hai, anh muốn thi vào trường quân đội hả?” Vãn Vãn tò mò, hỏi.
“Đúng vậy, thi vào trường quân đội, anh đã hứa với sư phụ rồi.” Tô Kiến Binh nói rất nghiêm túc.
Vãn Vãn nói: “Chỉ vì anh hứa với ông nội Tiêu nên mới thi vào trường quân đội, nên mới đi thi. Anh không có cách nghĩ của riêng mình sao?"
“Bản thân anh cũng muốn thi vào đó. Trước đây không hề nghĩ tới việc khôi phục lại kỳ thi đại học, anh đã nghĩ đợi tốt nghiệp cấp ba sẽ đi bồ đội, làm một chiến sĩ bảo vệ đất nước. Bây giờ biết được có thể tham gia thi đại học, anh liền muốn thi vào trường quân đội, làm một sĩ quan chỉ huy, tương lai bảo vệ tổ quốc. Anh ấy chỉ có một lý tưởng như vậy thôi, không còn gì khác.
Vãn Vãn giơ ngón tay cái với anh ấy: “Anh Hai, anh thật giỏi, Vãn Vãn ủng hộ anh!"
...
Mùa đông năm 1977.
Kỳ thi đại học đã ngừng mười năm cuối cùng đã đón tiếp được sự khôi phục của nó, có hơn năm triệu học sinh tham gia thi.
Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Hoành là một trong số đó.
Thời gian thi là ba ngày, vừa căng thẳng mà kịch liệt.
Mấy hôm này Tô Kiến Hoành vẫn luôn trong nhà của Tô Kiến Quốc để tiện tham gia kỳ thi hơn, không bị chậm trễ.
Anh ta có thư giới thiệu, có giấy chứng nhận của ủy ban thôn, cũng không sợ sẽ làm liên lụy đến nhà chú Hai.
Những thứ anh ta có thể chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong từ sớm.
“Kiến Quốc, Kiến Hoành, đồ đạc đã chuẩn bị kỹ hết chưa? Giấy dự thi có mang chưa?” Tô Cần hét.
Tô Kiến Hoành nói: “Chú Hai, tối qua cháu đã chuẩn bị xong cả rồi, đã nhìn rất nhiều lần, không có rớt lai."
Lục Tư Hoa nói: “Tụi con kiểm tra lần nữa đi, lỡ đâu buổi tối lấy ra xem quên cho vào lại thì sao.
Vãn Vãn đang ăn sáng, cười hì hì nói: “Anh Kiến Hoành căng thẳng rồi, hôm qua lấy ra rất nhiều lần, con sợ anh ấy để quên bên ngoài thật đó."
Tô Kiến Hoành gãi đầu, có chút ngại ngùng đứng dây.
Tô Kiến Quốc bên kia cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, anh ấy từ trong phòng bước ra, tiến lên lấy hai cái bánh quẩy cho vào miệng ăn.
“Đi thi sao chỉ ăn mỗi bánh quẩy được? Nào, một cái bánh quẩy, hai quả trứng gà.” Lục Tư Hoa nói, rồi lấy bánh quẩy và trứng gà nhét vào tay Kiến Quốc.
Lại lấy một phần khác cho vào tay Kiến Hoành.