Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng thấy tò mò, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể khiến lòng anh ấy rung động?

“Anh ba, anh cứ trốn tránh thế cũng không được, cần phải nghĩ biện pháp ngăn chặn hoàn toàn mới được. Vãn Vãn cảm thấy chuyện này chỉ dựa vào việc lảng tránh thì không được.

Chỉ cần anh ba còn độc thân thì chắc chắn học sinh nữ này vẫn theo đuổi.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tô Kiến Dân cũng khá đau khổ.

“Anh ba, hay là anh kiếm bạn gái đi. Anh có bạn gái rồi sẽ không có ai quấn lấy anh nữa.

Tô Kiến Dân kinh ngạc nhìn, sao Vãn Vãn lại có suy nghĩ này chứ?

“Bây giờ anh không có ý định. Tô Kiến Dân không suy nghĩ đã từ chối.

Vãn Vãn lại nói: “Anh, em thấy anh nên cân nhắc lời đề nghị của em. Anh không thể cứ mãi trốn tránh thế được. Cô ta quấy rầy anh như thế chỉ sợ không có học sinh nữ nào trong trường dám cùng anh yêu đương đâu. Mà biện pháp tốt nhất lúc này chỉ có anh hãy nhanh chóng tìm được đối tượng. Là hoa có chủ thì sẽ không còn người nhớ nhung nữa"

Tô Kiến Dân ngẫm nghĩ, là thế sao?

Cảm thấy phương pháp này không khả thi.

Tô Kiến Dân đưa Vãn Vãn đi chơi, ăn uống khắp nơi, rất vui vẻ.

Trước cuộc thi, có thể thả lỏng bản thân là một lựa chọn không tồi.

Quả nhiên, vào ngày tham gia thi đấu hôm sau, Vãn Vãn chưa từng thoải mái như vậy. Tại cuộc thi, cô phát huy vượt xa mọi người, được vinh danh trở thành quán quân vòng bán kết ở Thượng Hải.

Đây là một bất ngờ.

Sau khi Trình Kiêu nhận được tin từ Thượng Hải, anh vui mừng hơn cả Vãn Vãn.

Bởi vì Vãn Vãn đã giành giải nhất vòng bán kết nên cô coi như đã bước một chân vào cổng Hoa Đại.

Chỉ còn chờ kết quả chung kết, còn có kết quả thi đại học nữa.

Điều khiến anh cảm thấy vui vẻ đương nhiên là việc anh sắp được gặp Vãn Vãn.

Tâm trạng vui vẻ này khiến cho cả ngày nay anh cứ thấy hồi hộp.

Thậm chí ban đêm còn mất ngủ, càng về khuya càng không ngủ được. Trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Vãn Vãn.

Không biết hiện giờ Vãn Vãn sao rồi? Có phải đã cao lên không? Lại đẹp hơn phải không?

Hay vẫn gầy?

Cứ suy nghĩ miên man như vậy cho tới khi Vãn Vãn ngồi máy bay từ Thượng Hải tới Bắc Kinh.

Trình Kiêu đã sớm biết được bọn họ sẽ ngồi máy bay từ Thượng Hải. Còn biết được cả thời gian.

Mấy người Vãn Vãn đi chuyến bay lúc mười giờ sáng ngày mai, hai giờ sau sẽ đáp xuống sân bay Bắc Kinh.

Trình Kiêu đã đợi ở sân bay Bắc Kinh từ sớm.

Ngày hôm nay, biết Vãn Vãn sẽ tới, ngay cả ông cụ Tiêu cũng không đi tới quân doanh mà ở nhà.

Vãn Vãn đi theo đám đông, xuống máy bay, đi về phía lối ra.

Càng tới gần, tâm trạng của cô càng kích động.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì cô cũng chưa từng tới Bắc Kinh, chỉ mới nhìn qua trên tivi.

Hiện giờ được nhìn thấy thủ đô của đất nước, sao tâm trạng của cô có thể không kích động?

Đặc biệt, cô có thể nhanh chóng gặp Trình Kiêu.

Cô quyết định tới Hoa Đại gặp Trình Kiêu trước. Cuộc thi của bọn họ phải ba ngày sau mới bắt đầu. Thời gian còn lại vừa hay có thể gặp Trình Kiêu.

“Vãn Vãn!"

Đang mải nghĩ ngợi thì bỗng nhiên ở phía trước truyền tới một âm thanh quen thuộc.

Vãn Vãn nghi ngờ bản thân bị ảo giác, vừa mới nghĩ tới Trình Kiêu thì đã nghe thấy âm thanh của anh rôi.

Nháy mắt, cô thấy được người phía trước đang vẫy tay với mình. Đó không phải là Trình Kiêu sao?

Cô khẽ nhéo đùi mình, cảm giác đau đớn khiến cô biết đây không phải là ảo giác. Đó thật sự là Trình Kiêu.

Tại sao anh lại đến đây?

Thấy Trình Kiêu từng bước hướng tới chỗ cô đi tới, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô, dường như có gì đó trong ánh mắt khiến cô ngẩn người.

Đúng là Trình Kiêu tới đây đón cô sao?

“Anh Kiêu, sao anh lại tới đây?” Sau khi xác định được trước mắt không phải ảo giác, Vãn Vãn chào đón nói.

Trình Kiêu nói: “Sáng sớm anh biết được chuyện em muốn tới Bắc Kinh từ cậu nên đã nhanh chóng chờ ở đây. Anh đã ở nơi này đợi từ rất lâu.

Trong lòng Vãn Vãn ngọt ngào, Trình Kiêu đã chờ ở đây từ sáng sớm, anh đã chờ bao lâu đây? Anh không có biết cô sẽ bay chuyến nào, chỉ đành chờ ở bên ngoài cho tới khi cô tới.

Có cảm động không? Tất nhiên là cảm động rồi. Anh trai hàng xóm tốt như thế phải đi đâu tìm mới có chứ?

Có anh ở bên, cô cũng không cần lo lắng. Cuộc thi còn chưa tới, vẫn còn có thể đi chơi chút, vừa hay có thể thả lỏng lo lắng cũng tốt phải không?

Bắc Kinh có nhiều địa điểm du lịch đẹp, địa điểm nào cô cũng muốn đi chơi.

“Mệt không?” Trình Kiêu cầm lấy hành lý trong tay cô hỏi: “Anh đưa em về nghỉ ngơi đã."

Vãn Vãn gật đầu, đang định đi cùng Trình Kiêu thì bị giáo viên ở phía sau cản lại: “Bạn học Vãn Vãn, em đi đâu thế?"

Vãn Vãn nói: “Thầy, em đi với anh trai về nhà. Em không thể ở bên ngoài sao?"

Ban đầu giáo viên nhíu mày, nhìn trên dưới, đánh giá Trình Kiêu: “Cậu ta là anh trai em?"

“Vâng là anh trai hàng xóm lớn lên từ nhỏ với em"

Giáo viên vẫn chưa yên tâm, hỏi thăm tên, nghề nghiệp của Trình Kiêu, còn gọi điện thoại cho Tô Cần hỏi tình huống. Sau khi xác định Trình Kiêu đúng là người quen mới yên tâm giao Vãn Vãn cho anh.

Là giáo viên, đưa học sinh tới Bắc Kinh nên có trách nhiệm và nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho cô.

Đã có người tới đón cô, giáo viên cũng không thể từ chối không cho đi.

Lần này bọn họ tới đây tham gia cuộc thi cũng không cần phải kín đáo, cũng không có quy định nhất thiết phải ở chỗ giáo viên sắp xếp, có thể ở chỗ mình chọn.

Nhưng tới khi cuộc thi diễn ra thì phải có mặt ở đó.

“Đừng quên chuyện cuộc thi vào ba ngày sau, cũng đừng quên thời gian thi. Giáo viên dặn dò cô.

Vãn Vãn gật đầu, đồng ý với giáo viên rồi mới đi theo Trình Kiêu ra khỏi sân bay.

Tiểu Ngô đã lái xe tới chờ ở đó. Trình Kiêu chờ ở bên trong lâu nên Tiểu Ngô ở bên ngoài cảm thấy nhàm chán, còn tiện thể tới cửa hàng mua mấy thứ. Ăn hết một túi lớn mới nhìn thấy Trình Kiêu đưa Vãn Vãn thong dong di ra.

Đối với bạn gái tương lai của thiếu gia, Tiểu Ngô rất tò mò. Rốt cuộc là cô gái nhỏ là người như thế nào lại khiến thiếu gia nhớ thương?

Lúc nhìn thấy Vãn Vãn, trong lòng cậu ta phải thừa nhận, ánh mắt của thiếu gia quả nhiên tốt.

Vóc dáng của cô gái nhỏ cao và gầy, khoảng chứng một mét sáu tám. Dáng người rất đẹp. Mắt to linh hoạt, là một người thông minh. Đi đằng sau thiếu gia giống như chim nhỏ nép vào người. Nhìn từ xa, hai người rất xứng đôi.

Tiểu Ngô nở nụ cười.

Cậu ta xuống xe, cầm lấy hành lý trong tay của Trình Kiêu, mở cốp xe ra, bỏ đồ đạc vào trong rồi mở cửa xe.

Trình Kiêu giới thiệu với Vãn Vãn: “Vãn Vãn, đây là cảnh vệ của ông nội anh, Tiểu Ngô, giờ là trợ lý của anh. Tiểu Ngô, đây là bạn tôi, Vãn Vãn. Lúc anh giới thiệu cũng không nói tới hai chữ “em gái”. Khi còn nhỏ, anh có thể gọi Vãn Vãn là em gái nhưng bây giờ thì không được, trong lòng anh, hai chữ “em gái” tuyệt đối không được nói ra. Một khi đã nói ra thì sợ rằng quan hệ này đã bị đóng khung.

Anh muốn gọi nhất là bạn gái nhưng giờ không thể làm rõ thân phận quá sớm, cũng không thể để Văn Vãn biết được tình yêu của anh.

Anh từng đồng ý với ba mẹ Tô, trước khi Vãn Vãn trưởng thành sẽ không nói ra chuyện anh thích cô. Anh nhẫn nhịn cho tới khi Vãn Vãn vào đại học, thật sự trưởng thành mới có thể chính thức bày tỏ với cô. Tương lai mới có thể chính thức cầu hôn nhà họ Tô.

Tiểu Ngô vươn tay ra nói: “Xin chào cô Vãn Vãn, hiện tại tuy tôi là đội trưởng đội cảnh vệ nhưng tôi sẽ sớm xuất ngũ. Sau này chuyên tâm làm trợ lý cho cậu Trình."

“Xin chào!” Vãn Vãn cũng bắt tay với cậu ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK