Thực ra Trình Kiêu biết rất rõ khẩu vị của Vãn Vãn, lúc anh gọi món cũng đã gọi món mà Vãn vẫn thích ăn, còn món mình thích thì không gọi.
Chỉ cần Văn Vãn thích, thì anh đều thích.
“Anh Kiêu, anh cũng gọi món ăn thích đi, sao gọi mỗi món em thích thế.” Vãn Vãn rất nhanh đã phát hiện ra điều này.
Trình Kiêu nói: “Món gì anh cũng ăn được hết, em thích thì anh cũng thích.
Vãn Vãn cũng không nghi ngờ anh, nghĩ chắc là như vậy nên cũng không suy nghĩ sâu xa hơn.
Rất nhanh, thức ăn đã được dọn lên.
“Quán ăn này nấu đồ rất ngon.” Trình Kiêu vừa lau đũa muỗng cho cô vừa nói: “Lần đầu tiên anh đến Bắc Kinh, quán ăn đầu tiên khi đến trường chính là chỗ này. Sau khi nếm được mùi vị, anh liền nghĩ không biết khi nào có thể dẫn em đến đây ăn một lần, để em cũng nếm thử mùi vị thơm ngon ở đây?"
Vãn Vãn nói: “Khung cảnh ở đây rất yên tĩnh, bầu không khí cũng tốt, em rất thích"
“Em thích là được, không những khung cảnh mà mũi vị còn ngon hơn. Nào, em ăn thử miếng cá này đi, rất tươi” Trình Kiêu gắp cho cô một miếng thịt cá bỏ vào trong chén.
Vãn Vãn ăn một miếng, thật sự là rất thơm ngon.
Chẳng trách Trình Kiêu lại khen ngợi quán ăn này như vậy, mùi vị này quả thực vô cùng ngon.
Không ngờ, ở đại học bên này lại có thể ăn được món ngon đến như vậy.
“Nếu thích ăn thì ăn nhiều một chút. Không đủ ăn có thể gọi thêm. Trình Kiêu nhìn cô ăn ngon miệng, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ.
Vãn Vãn nói: “Anh Kiêu, anh cũng ăn đi, mau ăn món này nè, ngon lắm"
Trình Kiêu mỉm cười, nhưng không động đũa, nhìn chằm chằm Vãn Vãn đang ăn cơm.
Người ta nói, nhìn thấy thứ xinh đẹp sẽ ăn cơm được, quả không sai.
Khi nhìn thấy dáng vẻ ăn cơm của Vãn Vãn, anh cảm thấy vui hơn cả khi bản thân tự ăn.
Ăn nhiều một chút, chỉ cần cô vui.
“Anh Kiêu, anh mau ăn đi, đừng ngây ra đó nữa. Lát nữa bị em ăn hết bây giờ.” Vãn Vãn lại gọi anh.
Trình Kiêu “ừ” một tiếng, cũng gắp đồ ăn. Thức ăn bên này, một lần ăn là một lần cảm thấy ngon.
Quả nhiên là nơi khiến người ta lưu luyến, chẳng trách việc làm ăn hằng ngày ở đây lại đắt hàng như thế. Không những sinh viên đại học ra ngoài ăn cơm nhiều, mà ngay cả những nơi khác cũng nghe danh tiếng tìm đến.
“Đàn anh Tiêu.” Hai người đang ăn cơm vui vẻ, bỗng nhiên bên cạnh có người gọi.
Trình Kiêu không hề ngẩng đầu lên, cũng không lên tiếng, vẫn đang gắp thức ăn cho Vãn Vãn.
Vãn Vãn thì ngẩng đầu lên nhìn, là một bạn học nữ trông khá xinh đẹp.
“Anh Kiêu, có người gọi anh. Vãn Vãn cảm thấy cô gái này chắc chắn thích Trình Kiêu.
Nhìn vào ánh mắt của cô ta là biết ngay, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Trình Kiêu, giống như đang nhìn vật săn vậy.
Trình Kiêu vẫn không ngẩng đầu, chỉ nói: “Ăn cơm Cô gái kia có chút ngại ngùng, là cảm giác khi bị người con trai mình thích ngó lơ.
Ánh mắt cô ta vẫn nhìn chằm chằm Trình Kiêu, không hề vị sự ngó lơ của anh mà quay mặt đi.
Cô ta nói: “Đàn anh Tiêu, em có thể ghép bàn với anh không?"
Lần này Trình Kiêu hơi ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng:“Không tiện."
“Chỗ này còn trống, chắc có thể ghép bàn được.” Cô gái kia lại nói.
Vãn Vãn tò mò nhìn cô gái này, cứ nhất định phải ghép bàn à?
Nói thật thì món ăn Trình Kiêu gọi đã chất đầy một bàn, không thể ghép bàn được, trừ phi cô ta không gọi món gì cả, ngồi ăn chung với bọn họ.
“Không tiện.” Trình Kiêu lặp lại.
Cô gái kia cắn môi, lại chuyển ánh mắt từ trên người Trình Kiêu sang Vãn Vãn.
Trước giờ cô ta chưa từng nhìn thấy Trình Kiêu đi ăn cơm chung với cô gái khác, người này là ai?
Khi cô gái kia nhìn qua, Vãn Vãn cũng nhìn cô ta, ánh mắt hai người chạm nhau. Từ trong mắt cô ta, Vãn Vãn có thể nhìn ra được chút đố kỵ và tức giận.
Vãn Vãn khó hiểu, cô ta tức giận cái gì, hai người bọn họ còn chưa tức giận cơ mà.
“Đừng quan tâm cô ta, ở đây nhiều chỗ trống thế kia, không thấy bàn chúng tôi đã chất đầy rồi à? Còn ghép bàn cái gì, mắt mọc trên đỉnh đầu để hít thở hả?” Trình Kiêu nói chuyện không hề nể tình, chỉ khi ở trước mặt người quen hoặc người mình công nhận, anh mới nói chuyện không sắc bén mà thôi.
Cô gái kia có cảm giác như bị cô lập và ngại ngùng, đây là cảm giác mất mặt trước mặt người con trai mình thích, hơn nữa cảm giác này còn là anh ban tặng cho cô ta.
Trong chốc lát, khuôn mặt cô ta đỏ bừng, biểu cảm trên mặt cô ta như muốn khóc.
“Hay là để chị gái ngồi xuống đi. Thấy cô gái kia không hề rời đi, mà cứ đứng nhìn bọn họ ăn cơm, bữa cơm này Vãn Vãn cũng không thể ăn nổi nữa, dò hỏi.
Mắt cô gái kia sáng bừng, ánh mắt nhìn Vãn Vãn cũng dịu dàng hơn nhiều, bớt đi chút thù địch.
Trình Kiêu chau mày: “Không cần quan tâm đến cô ta, chúng ta ăn phần chúng ta, cô ta xem thì cứ để cô ta xem"
Tuy bị nhìn chằm chằm có chút mất khẩu vị, nhưng để người này ngồi xuống thì càng mất khẩu vị hơn.
Vãn Vãn không dám nói thêm, nhưng bị người ta nhìn như vậy, cô cũng chẳng ăn được gì nữa.
Cô dừng đũa lại.
Trình Kiêu nhìn ra được Vãn Vãn không thích, thấy cô gái kia vẫn còn đứng ở đó, anh gọi: “Phục vụ."
Một nhân viên phục vụ nam chạy đến: “Thưa anh, anh có gì cần phục vụ ạ."
Trình Kiêu chỉ cô gái bên cạnh nói: “Mời cô ta rời đi.
Cô gái trợn to mắt.
Nhân viên phục vụ nói: “Thưa cô, bên kia có chỗ trống, tôi có thể dẫn cô qua đó, xin cô đừng gây ảnh hưởng đến những người khác dùng bữa.
Cô gái cắn chặt môi, vẻ mặt càng thêm khó coi, giống như Trình Kiêu làm tổn thương trái tim của cô ta vậy.
Vãn Vãn vô cùng tò mò về mối quan hệ giữa cô gái này và Trình Kiêu.
Lẽ nào, là bạn gái của Trình Kiêu.
Dưới động tác của nhân viên phục vụ, cô gái kia không thể không rời đi. Trước khi rời khỏi còn ác độc lườm Vãn Vãn một cái, khiến cô rất khó hiểu.
Cuối cùng cũng đi rồi.
“Anh Kiêu, anh và cô gái này có quan hệ gì thế?” Văn Vẫn tò mò.
“Không có quan hệ gì cả."
Vãn Vãn nói: “Em thấy vẻ mặt của cô ấy giống như thích anh vậy, cô ấy là đối tượng của anh sao?"
Trình Kiêu nói: “Không phải, anh có người mình thích rồi."
Vãn Vãn chớp mắt, cô không chỉ nghe thấy một lần rằng Trình Kiêu có người mình thích, nhưng anh thích ai thì cô chưa nghe anh nói qua.
Mới đầu cô tưởng rằng Trình Kiêu thích Đoá Đoá sau này khi nghe ngóng được từ chỗ Đoá Đoá thì biết được người cô ấy thích là anh Ba, vậy chắc người Trình Kiêu thích không phải Đoá Đoá đâu.
Nhưng cũng có một khả năng này, dù gì Đoá Đoá có thích anh hay không, và anh có thích Đoá Đoá hay không, vốn không có quá nhiều xung đột.
“Em nhớ anh từng nói, người anh thích ở huyện Nghi An” Vãn Vãn nhớ ra cuộc nói chuyện sau khi kết thúc kỳ thi đại học của hai người.
“Chuyện này anh đã từng nói với em"
“Người đó em quen biết không?” Vãn Vãn chau mày, hỏi tiếp.
Lúc này Trình Kiêu cũng không ăn nữa, mà dừng lại, mắt nhìn thẳng vào Vãn Vãn, nói ra từng câu từng chữ: “Em quen biết"
Vãn Vãn nói: “Là Đoá Đoá sao?"
Trình Kiêu:……………
Câu hỏi cuối cùng của Vãn Vãn khiến Trình Kiêu suýt thì không thở được.
Cô hỏi cả nửa ngày, sao chỉ nghĩ đến Đoá Đoá vậy?
Đoá Đoá có quan hệ gì với anh à?
“Người Đoá Đoá thích là anh Ba của em” Trình Kiêu thở dài.
Vãn Vãn nói: “Em biết chứ, em vừa mới biết Đoá Đoá thích anh Ba, trước đây cũng không có phát hiện ra"
“Vậy em còn nghĩ đến em ấy à?"
“Cậu ấy thích anh Ba, và việc anh thích chị ấy đâu có xung đột gì.” Vãn Vãn nói ra cách nghĩ trong lòng mình cho anh nghe.
Trình Kiêu có chút bất lực, sao Vãn Vãn không thể nghĩ đến bản thân chứ?
Anh thật muốn nói chuyện mình thích cô cho cô biết, nhưng lại không dám nói.