"Không vội, nếu để người khác biết được thông tin này, vậy thì thầy giáo của cuộc thi ở miền Nam chắc chắn sẽ liên lạc với em. Nhưng mà chúng ta qua đó xem cũng tốt, chắc hẳn sẽ có dán giấy đỏ trên bảng thông báo, đúng lúc có thể qua đó xem luôn"
Trình Kiêu không hề ngăn cản Vãn Vãn qua đó xem tin tức, đây là chuyện vô cùng tốt, Vãn Vãn qua đó xem giấy đỏ được trưng bày, tâm tình đang kích động cũng đã yên tĩnh hơn chút, đây là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa anh cũng bằng lòng cùng cô đi đến xem bảng thông báo, lần nữa cảm nhận được tâm trạng phấn khích khi nhìn thấy giải thưởng.
Trình Kiêu đích thân lái xe đưa Vãn Vãn tới, và cùng cô đi tới bộ giáo dục.
Danh sách cuộc thi viết văn lần này được dán trên bảng thông báo của phòng giáo dục. Về phần bảng thông báo là do học sinh của trường dán lên.
Thậm chí còn có tờ báo, trên tờ báo cũng nhắc đến toàn bộ quá trình của cuộc thi lần này, còn kết quả đều sẽ đăng tiếp trên báo.
Để có thể để tất cả các giáo viên trên cả nước biết được tình hình của cuộc thi lần này và danh sách những người được nhận giải.
Bọn anh còn chưa nhận được thông báo, ở trước cửa đã nhìn thấy ở bên ngoài có rất nhiều thầy giáo đang đi tới đi lui, đó là những giáo viên phụ trách cuộc thi này ở miền Nam.
Khi nhìn thấy cô, các giáo viên liền đi tới chào đón: "Bạn học Tô Vân Hy này, sao giờ em mới tới vậy."
Vãn Vãn nói: "Em cũng mới biết được bản thân mình được giải. Thầy giáo, em thật sự đã giành được giải nhất sao ạ?"
Nếu nói ngay từ đầu cô không tin lắm thì bây giờ đã nói không biết bao nhiêu lần chuyện cô giành được giải nhất.
Rất lâu sau cô cũng thấy hơi mỏi mệt.
Bây giờ hỏi giáo viên cũng là đang khẳng định nốt lần cuối mà thôi.
Thầy giáo nói: "Đúng vậy, cuộc thi lớn lần này em đã giành được giải nhất, chúc mừng em, bạn học Tô Vân Hy" Đây là lời khen từ tận đáy lòng của thầy giáo.
Là một giáo viên ở phương Nam, không thể diễn tả được cảm xúc của mình khi nghe thấy học sinh ở khu vực mình đạt được giải nhất. Lúc đó có rất nhiều giáo viên nhìn thầy với ánh mắt hâm mộ, ngoài mặt thì thầy rất nghiêm túc, chững chạc nhưng trong lòng đã vô cùng mừng rỡ.
Điều mà thầy thích nhất là khi những giáo viên nhăn mặt nhưng vẫn còn phải tươi cười nói với thầy "chúc mừng". Vãn Vãn nói: "Dạ, cảm ơn thầy nhiều, em cũng chúc mừng thầy ạ. Thầy giáo, em đi vào bên trong xem thông báo một chút." Rất nhanh đã tạm biệt thầy giáo, cô và Trình Kiêu cùng nhau chen vào dòng người để xem thông báo.
Rất nhiều học sinh đứng xung quanh bảng thông báo, bọn họ đều đang xem thành tích lần này.
Mặc dù nói, Vãn Vãn đã biết được danh sách nhưng đích thân đi xem thì lại không giống nhau.
Cảm giác kích động ấy cũng không giống nhau.
Nhưng mà thực sự là có nhiều người quá, Vãn Vãn muốn chen vào nhưng vô cùng khó.
Tình cảnh này khiến cô nhớ đến khi đi thi tuyển sinh cấp ba, sau đó cố gắng chen lên trước bảng thông báo, cố gắng hết sức nhưng cô suýt nữa thì bị ép thành đậu phụ cứng rồi. Cuối cùng Trình Kiêu đột nhiên xuất hiện, cứu cô ra khỏi đám đông.
Tình cảnh ngày hôm nay cũng giống vậy, vóc dáng Vãn Vãn cũng gọi là cao hơn so với các cô gái khác, nhưng cũng không so được với các bạn con trai.
Đột nhiên cả người nhẹ bẫng, cô thấy cả người mình được nhấc lên khỏi mặt đất, từ từ lên cao. Ôi chao, là anh Kiêu!
Mặc dù Vãn Vãn kinh ngạc, cũng rất tò mò nhưng cũng không nghĩ gì đến Trình Kiêu. Nhưng khi cô quay đầu là lúc thấy Trình Kiêu đang ôm cô, mặt cô đỏ bừng cả lên.
Trình Kiêu bế cô lên, hai cánh tay như hai thanh sắt ôm chặt lấy eo cô. Vãn Vãn nhìn thấy Trình Kiêu lộ ra hàm răng trắng nõn, cô cười nói: "Anh Kiêu mau bỏ em xuống đi, bế lên như này rất mệt đó"
Trình Kiêu nói: "Không sao, em mau nhìn đi, bên trên có tên của em không"
Vãn Vãn đương nhiên là nhìn thấy rồi, chữ to như thế, sao cô có thể không nhìn thấy rõ chứ?
"Em thấy rồi, em thấy rồi." Vãn Vãn không nhịn được nói.
Nhưng động tác ôm cô của Trình Kiêu không hề dừng lại, chỉ là từ trước đến giờ chưa bao giờ dám quang minh chính đại ôm cô một cách công khai mà thôi.
"Anh Kiêu, tốt quá rồi" Vãn Vãn thấy tên mình trên bảng thông báo, tảng đá đang treo trong lòng cuối cùng đã được gỡ xuống.
Cô cũng ôm lại Trình Kiêu, sau đó thơm một cái lên má của anh, giống như khi còn nhỏ.
Động tác đang ôm cô của Trình Kiêu đột nhiên cứng đờ, bên má được cô thơm lên đột nhiên trở nên nóng bừng.
Anh... vừa được Vãn Vãn thơm lên má?
Thành tích của Vãn Vãn là top đầu, điều mà cô không ngờ tới.
Nhưng Trình Kiêu ngược lại luôn tin tưởng Vãn Vãn, cũng luôn tin rằng cô có thể giành được giải thưởng, thậm chí là vị trí top đầu.
"Đi thôi, chúng ta về nhà, tin này phải nói cho ông nội và mẹ anh, họ nhất định sẽ rất vui mừng" Trình Kiêu đã kéo Vãn Vãn lên xe.
Hôm nay chỉ công bố giải thưởng còn ngày mai mới là ngày trao giải.
Ông cụ Tiêu không có ở nhà, ông cụ đi đến quân khu rồi.
Chỉ có một mình mẹ Trình ở nhà, đang phơi nắng trong sân.
Dạo gần đây sức khỏe của bà ấy càng ngày càng tốt, ngoại trừ chuyện của Hiểu Mộng, thì bà ấy cũng không còn tiếc nuối điều gì nữa.
Chuyện của Hiểu Mộng chỉ có thể dựa vào duyên phận, nhưng bà ấy không biết rằng, con trai của mình đã giúp bà ấy tìm được Hiểu Mộng rồi, nhưng vẫn cần phải kiểm tra bước cuối cùng vô cùng cần thiết, đó là kiểm tra DNA.
Điều này không thể lừa được bất cứ ai.
Trình Kiêu muốn đợi cho đến khi sự việc được xác thực rồi thì mới cho mẹ Trình, như vậy mới đáng tin cây.
"Vãn Vãn, con giỏi quá. Thím tự hào về con."
Vãn Vãn thấy hơi ngại: "Thật ra cháu cũng không ngờ mình lại có thể đạt được giải nhất ạ." Thật sự là không ngờ tới, cô cố gắng hết sức chỉ mong được giải nhì hoặc giải ba mà thôi.
"Đó là bản lĩnh của con, đừng cho rằng mình làm gì cũng không thể giành được vị trí top đầu." Mẹ Trình không nghĩ như vậy.
Chuyện này vốn là dựa vào bản lĩnh thật sự.
Trong bữa tối, ông cụ Tiêu đã về, sau khi nghe kể về việc này ông ấy liền vung tay: "Việc này đáng để ăn mừng. Mẹ Phùng này, mau đem chai Mao Đài mà tôi cất kỹ mấy năm lên đây đi."
Trình Kiêu nói: "Ông nội, ông muốn uống rượu sao?"
"Đương nhiên, chuyện quan trọng như vậy, tất nhiên là phải uống rượu ăn mừng rồi."
"Nhưng mà sức khỏe của ông..." Trình Kiêu nhắc nhỏ.
Ông cụ Tiêu xua tay: "Sức khỏe ông còn tốt như này.
Ông cũng đang thấy vui, nào, hai ông cháu ta cùng cạn ly nào."
Trình Kiêu muốn từ chối, nhưng đáng tiếc ông cụ Tiêu lại ngăn cản anh.
Mẹ Phùng mang chai Mao Đài đến, ông cụ Tiêu rất nhanh đã khui nắp chai ra.
"Vãn Vãn có muốn uống chút không?" Ông cụ Tiêu tùy ý hỏi một câu.
Vãn Vãn vội lắc đầu, cô không biết uống rượu. Hơn nữa cô không thấy rằng đạt được giải nhất không nhất thiết là phải ăn mừng gì gì đó.
Thấy hai ông cháu Trình Kiêu ông một chén cháu một chén, trong lòng Vãn Vãn thật sự rất ấm áp.
"Ngày mai chúng ta đặt tiệc ở nhà hàng lớn, đến lúc đó phải tổ chức một bữa tiệc thật lớn" Ông cụ Tiêu đột nhiên nói.
Trình Kiêu nói: "Ông yên tâm, cháu sẽ chuẩn bị tốt chuyện này"
Ông cụ Tiêu tất nhiên cũng không lo lắng, từ trước đến này những chuyện này Trình Kiêu suy nghĩ rất chu đáo.
Lễ trao giải được tổ chức vào sáng ngày hôm sau, đương nhiên là Trình Kiêu đưa Vãn Vãn tới rồi.
Cuộc thi viết văn lần này, một là quán quân, hai là Á á quân, ba là quý quân. Á quân không phải người Chiết Giang, nhưng trong những quý quân thì cũng có người đến từ Chiết Giang.
Kết quả này, Vãn Vãn rất hài lòng.
Phần thưởng phụ của chương trình này cũng là phần thưởng mà Vãn Vãn vẫn luôn không biết, đến hôm nay cô mới biết được.