Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếp trước, cô ta không xui xẻo như vậy, kiếp này có chuyện gì xảy ra?

Cô ta đều nghĩ không thông.

"Ông Sơn, xử lý Tô Tảo Tảo như thế nào?" Tô Vãn Vãn đột nhiên đánh gãy lời nói của bọn họ.

Lần này, tuyệt đối không thể bỏ qua Tô Vũ Đình. Một khi buông tha, đó chính là thả hổ về rừng.

Chỉ có ngàn năm làm tặc, không có ngàn năm phòng trộm.

Tô Vũ Đình lấn lên đầu một lần lại một lần, trước kia đều là chuyện nhỏ, cô bé đều không muốn so đo với cô ta, nhưng hiện tại tính toán như vậy là chuyện gì? Thậm chí ngay cả chuyện đổi mệnh cũng làm ra rồi? Tìm còn là tìm người tà giáo?

"Không, cháu oan uổng, cháu vốn cũng không biết người này!" Tô Vũ Đình phủ nhận, đánh c.h.ế.t cô ta đều không thể thừa nhận chuyện này là cô ta làm.

Bí thư chi bộ Sơn Thúc và các thôn dân nhìn lại, người này lúc ấy tạo ra ảnh hưởng rất lớn, là người bị truy nã. Nếu việc cô ta liên lạc với người này bị người ta phát hiện, chứng cứ được nắm bắt, như vậy cô ta nhất định phải chết.

Không có tiền đồ cũng là việc nhỏ, có thể sẽ bị giam vào trong ngục, cả đời này cũng có thể xong rồi.

Cô ta sống lại, đó chính là thiên chi kiêu nữ, là phải làm chuyện lớn. Làm sao có thể để người này hại.

Giờ khắc này, trong lòng của cô ta hận thấu người đàn ông được gọi là Liễu Đại Phú này, không có việc gì lừa cô ta làm cái gì?

Cô ta cho rằng ông ta thật sự có bản lĩnh, hoá ra lại là tà giáo sao?

Vậy cô ta không phải là tìm đường c.h.ế.t sao? Mình để mình ngồi vào trong hố hay sao?

Thế này xong đời rồi!

“Chị oan uổng? Chị không có quan hệ với ông ta? Vậy trên người chị làm sao lại cất đồ của ông ta?" Tô Vãn Vãn cười lạnh hỏi cô ta.

Tô Vũ Đình khẽ giật mình: "Tao, tao có thứ gì của ông ta?" Chính cô ta làm sao lại không biết?"

Tô Vãn Vãn hô một tiếng với Tia Chớp: "Tia Chớp, lấy đồ vật trong n.g.ự.c của chị ta ra cho tao!"

Tia Chớp tránh khỏi dây xích Kiến Binh nắm, nhào đến. Cả người Tô Vũ Đình đều bị doạ sợ, thét chói tai: "Tô Vãn Vãn, mày muốn cho chó cắn tao? Lòng của mày quá độc!"

Các thôn dân cũng cả kinh, chó nhào lên người, một khi bị cắn, đây chính là xảy ra chuyện lớn.

Có người muốn ngăn cản.

Nhưng là vượt qua dự liệu của bọn họ, Tia Chớp cũng không cắn Tô Vũ Đình.

Tia Chớp tiến lên, chỉ là dùng mũi ngửi ngửi không ngừng, hít hà cơ thể của Tô Vũ Đình, sau đó đi lòng vòng.

Những thôn dân muốn tiến lên ngăn cản, đều dừng bước, hình như... Không cắn?

Đột nhiên Tia Chớp giống như ngửi thấy cái gì, dùng răng cắn góc áo của cô ta.

Tô Vũ Đình dọa đến hồn đều sắp muốn bay: "Cứu mạng!"

Tia Chớp cũng không cho cô ta cơ hội phản kháng, cũng không cho những thôn dân kia cơ hội tiến lên cứu người, răng nó khẽ cắn, liền cắn ra một thứ gì đó.

Mắt mọi người sáng lên, đây là vật gì?

Tô Văn Văn nói: "Đây chính là chứng cứ! Nhân chứng, vật chứng, đều đủ!"

Mắt của bí thư chi bộ Sơn Thúc và đội trưởng Đại Minh vô cùng kén chọn, rất nhanh đã phát hiện đồ vật bị Tia Chớp cắn ra là gì.

Đây là một đồ vật có dạng lệnh bài, thứ này người khác không biết, hai người bọn họ làm sao có thể không biết?

Bí thư chi bộ Sơn Thúc và đội trưởng Đại Minh, đã sớm là phần tử tích cực ở trong làng vào ba mươi năm trước, một người đã từng là đội trưởng dân binh, một người là đội trưởng đội cải cách ruộng đất, năm đó lúc truy bắt Liễu Đại Phú, bọn họ ở trong đó, làm sao lại không biết thứ này?

Lưu Chiêu Đệ nhìn thấy những thứ này, cũng sợ hãi.

Tuy bà ta không biết Liễu Đại Phú này là người như thế nào, nhưng nhìn biểu cảm của hai cán bộ thôn và những lời bọn họ nói kia, liền biết Liễu Đại Phú này là đối tượng truy nã. Bây giờ con gái mình có liên quan đến người như vậy, cái này còn mạng của bọn họ ở đây sao?

Đây chính là tà giáo!

Giờ khắc này, trong lòng của bà ta cực kỳ sợ hãi!

Bà ta làm sao lại sinh ra thứ như vậy chứ? Không mang đến chuyện gì tốt cho nhà coi như xong, làm sao lại gây chuyện?

Giờ khắc này, bà ta hối hận rồi.

Bí thư chi bộ Sơn Thúc trầm giọng hỏi cô ta: "Đây là có chuyện gì? Đồ của ông ta vì sao lại có trên người cháu?"

Tô Vũ Đình á khẩu không trả lời được, cô ta làm sao biết chuyện gì đang xảy ra?

Cô ta rõ ràng.

"Ông Sơn Thúc, cháu không biết, là bọn họ vu oan cho cháu,... Đúng, chính là bọn họ vu oan. Cố ý cầm gì đó rồi nhét vào trong lồng n.g.ự.c của cháu, sau đó để một con ch.ó ra xác nhận cháu. Đây coi là chuyện gì chứ?" Tô Vũ Đình phủ nhận.

Việc này, tuyệt đối không thể nhận, nếu không cả đời này của cô ta đều xong rồi.

Tô Vãn Vãn nói: "Chúng cháu bắt được Liễu Đại Phú trong căn phòng phía sau núi, lúc ấy mặc dù chị ta không có ở đó, nhưng..."

Lúc Tô Vũ Đình nghe được Vãn Vãn nói "Không có ở đó", còn thở dài một hơi, đang định nói chuyện, liền nghe thấy một câu "nhưng" kia của Vãn Vãn, tâm lại níu chặt.

Vãn Vãn đương nhiên sẽ không nói lúc bọn họ bắt được Liễu Đại Phú, Tô Vũ Đình cũng ở đó, vậy người ta sẽ nói sao không bắt lấy tại chỗ? Lúc ấy Trình Kiêu đi theo dõi, cũng chỉ có một mình anh, coi như bắt được Tô Vũ Đình cũng sẽ phủ nhận, cô ta quá giảo hoạt. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ không nguyện ý đánh rắn động cỏ.

Nhưng sau đó Tô Vũ Đình vẫn luôn không tiếp xúc với Liễu Đại Phú này, bọn họ muốn dẫn người đến bắt cũng không làm được.

Tô Vãn Vãn nói: “Lúc ấy chúng cháu đến, chị ta vừa đi, trên mặt đất khẳng định còn lưu lại mùi của chị ta. Ông Sơn Thúc, ông mang chó trong làng đến, để bọn chúng ngửi mùi trên người Tô Tảo Tảo, sau đó ngửi mùi bên kia, liền có thể phát hiện. Mũi chó là linh nhất, không có cái gì có thể thoát khỏi mũi của bọn nó. Còn có Tia Chớp nhà cháu và Báo Săn nhà anh Trình Kiêu không tham dự hành động lần này”.

Sắc mặt Tô Vũ Đình hoàn toàn thay đổi.

Cô ta đương nhiên biết, mũi chó linh như thế nào. Cô ta cũng không biết, lúc đó có để lại thứ gì ở hiện trường hay không.

"Không cần phiền phức như vậy" Liễu Đại Phú kia đột nhiên nói: "Trên người của tôi có chứng cứ."

Tô Vũ Đình trợn mắt hốc mồm, Liễu Đại Phú này xảy ra chuyện gì? Làm sao đột nhiên lại cắn cô ta?

"Tôi tự động giao phó, có thể xử lý nhẹ hay không?" Liễu Đại Phú nói: "Tôi xin chính phủ khoan dung xử lý."

Bí thư chi bộ Sơn Thúc nói: “Có xử lý khoan dung hay không, tôi cũng không rõ, việc này đến để chính phủ lên tiếng, chúng tôi chỉ cần giao ông cho cục công an là được rồi. Các người thông đồng thế nào, hãm hại Vãn Vãn nhà người ta ra sao? Nói rõ cho tôi.”

Liễu Đại Phú nói: "Lúc ấy là cô hé này đột nhiên tới tìm tôi, nói muốn trả thù em họ của cô ta, tôi còn khuyên cô ta, để cô ta thu tay lại, nhưng cô ta không nguyện ý".

"Ông nói láo! Rõ ràng chính là ông đột nhiên tìm tôi, tôi cũng không nhận ra ông. Người như ông làm sao lại vậy!" Tô Vũ Đình thật sự sắp tức điên rồi, người đàn ông này làm sao lại cắn người linh tinh?

"Rõ ràng chính cô nói cô hận em họ mình, cướp đi tất cả của cô, cô muốn trả thù cô ấy. Tôi không thù không oán gì với cô ấy, làm sao phải hại cô ấy?" Liễu Đại Phú đẩy trách nhiệm đến mức không còn một mảnh: "Mặc dù trước kia tôi làm sai chuyện, nhưng tôi đã cải tà quy chính, tôi đã không tiếp tục hại người nữa. Nếu không phải cô bé này đến tìm tôi, tôi làm sao lại đi hại một cô bé khác chứ? Tôi cũng không quen cô bé này!"

"Ông còn nói láo!" Tô Vũ Đình tức điên lên: "Rõ ràng ông nói ông có thù với một nhà của Tô Cần, cha nợ con trả, ông muốn trả thù!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK