Vương Nguyệt Hỉ nói: "Ở đây tớ chỉ quen mình cậu, tớ..." cùng một người đàn ông xa lạ ra ngoài ăn cơm, không quen.
Động tác thân mật của hai người lọt vào mắt Trình Kiêu có hơi chướng mắt, anh đi tới, một phen kéo Vãn Vãn lại gần.
Cái loại thái độ bá đạo tuyên bố tính chiếm hữu của anh làm cho Vương Nguyệt Hỉ ngẩn ra, sau đó lại bật cười lắc đầu.
Vãn Vãn lại không hiểu, cô đã sớm quen với những động tác của Trình Kiêu, giống như tay trái nắm tay phải vậy. Tất cả động tác của anh trong mắt cô đương nhiên là như thế, cũng sẽ không suy nghĩ kỹ về các phương diện khác.
"Anh Kiêu, chúng ta cùng đi ăn cơm đi." Vãn Vãn vui vẻ đề nghị.
Trình Kiêu nháy mắt với Tiểu Ngô, vội vàng đưa người đi, ngoài miệng nói: "Tiểu Ngô còn rất nhiều chuyện muốn nói với bạn học Vương, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ nữa." Nói xong thì đưa Vãn Vãn đi mất.
Tiểu Ngô: .
Vương Nguyệt Hỉ: ???
Trình Kiêu đưa Vãn Vãn ra khỏi cổng công ty, còn chưa lên xe, đột nhiên từ bên cạnh vọt ra một bóng người, canh trước mặt Vãn Vãn và Trình Kiêu.
"Cô Tô, rất xin lỗi, tôi sai rồi, cầu xin cô bỏ qua cho tôi đi, đừng để ông chủ đuổi tôi. Gia đình tôi lớn nhỏ đều trông cậy vào tôi nuôi sống, bây giờ tôi thất nghiệp, cả nhà sẽ c.h.ế.t đói, cầu xin cô đấy."
Vãn Vãn nhận ra người này, là một trong hai người ở quầy lễ tân.
Lúc ấy châm chọc, chủ yếu là người ở một quầy lễ tân khác, cô lễ tân này tuy rằng kiên trì không cho các cô vào, nhưng cũng không lên tiếng châm chọc.
Vãn Vãn có hơi không đành lòng, nhìn về phía Trình Kiêu: "Anh Kiêu, anh xem..."
Trình Kiêu lại chỉ nhìn cô gái ở quầy lễ tân kia một cái, trong ánh mắt có cảnh cáo, lúc quay về phía Văn Vãn, mỉm cười nói: "Không phải em nói đói bụng sao? Chúng ta sẽ đi ăn trước"
Trình Kiêu vừa nhắc tới, Vãn Vãn quả nhiên nghe được tiếng "ọt ọt" trong bụng mình truyền đến, lập tức bị di dời suy nghĩ: "Đúng, đói quá đi mất"
"Vậy thì đi nhanh thôi." Trình Kiêu đã kéo cô về phía xe.
Cô lễ tân kia còn đang muốn nhào tới khiến cho Văn Vãn chú ý, đã bị một người phía sau bắt lấy cổ tay, quay đầu nhìn lại, phát hiện là giám đốc Ngô.
Người có tiếng nói lớn nhất trong công ty, ngoại trừ ông chủ.
“Đừng quấn lấy cô Tô nữa, đừng lợi dụng lòng trắc ẩn của cô ấy. Lúc trước các cô làm lễ tân, nếu làm tốt nhiệm vụ của mình, không xem thường bất cứ ai, không trông mặt mà bắt hình dong, thì bây giờ cũng sẽ không có kết quả thế này. Công việc là một chuyện, nhưng gây khó dễ là một chuyện khác. Hôm nay cô Tô bị các cô làm khó dễ, sau này khách hàng khác đến liệu có phải cũng giống vậy hay không?"
Cô lễ tân khóc nức nở: "Nhưng quy định của công ty, không có hẹn trước thì không thể gặp tổng giám đốc, tôi cũng chỉ dựa theo điều lệ quy định công ty "Quy định không sai, sai ở chỗ các cô không biết vận dụng linh hoạt. Trước khi từ chối, gọi một cuộc điện thoại để xác định thì mất bao nhiêu thời gian của cô? Làm sao cô biết được những người bị cô từ chối có phải một khách hàng lớn công ty đang cần, hoặc là một người quan trọng hay không?"
Lễ tân cúi đầu, trong lòng cực kỳ tức giận.
Nhưng không có cách nào.
Ông chủ quyết tâm bảo vệ người phụ nữ mình yêu, lúc ấy cô ta thật sự không biết cô gái kia lại là người quan trọng như vậy. Nếu biết, làm sao có thể cùng Vi Vi từ chối người ta ác đến thế? Ngay cả một con đường không cho người ta?
Vừa hối hận vừa hận, cũng bất đắc dĩ.
"Tôi thật sự thật không ngờ mà, nếu tôi sớm nghĩ đến thì sẽ không như bây giờ, tôi thật sự hối hận rồi" Cô ta ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối khóc lóc.
Bây giờ tìm một công việc khó khăn biết bao, một công việc tốt như vậy lại bị cô ta ném đi.
Thanh niên trí thức về thành nhiều như vậy, tất cả mọi người đều điên cuồng tìm việc làm, công việc này thật vất vả mới tranh thủ được, lại không mệt mỏi, tiền lương đãi ngộ cũng tốt, nói ra lại có thể diện, bây giờ mất trắng.
Tiểu Ngô chỉ nhìn cô ta một cái, nháy mắt với bảo vệ bên cạnh, rồi đưa Vương Nguyệt Hi lên xe.
Để thuận tiện cho công việc, Tiểu Ngô cũng đã mua một chiếc xe hơi Santana đã qua sử dụng.
Vương Nguyệt Hỉ kinh ngạc mừng rỡ không thôi, đây là lần đầu tiên cô ấy được ngồi xe hơi. Không nhịn được sờ ở đây một cái, sờ ở kia một cái, chân cũng không biết nên đặt ở đâu.
Tiểu Ngô nhìn dáng vẻ của cô ấy, cười nói: "Sau này cô sẽ có cơ hội ngồi xe."
Vương Nguyệt Hỉ nói: "Làm sao tôi có cơ hội được, nhà tôi nghèo, từ nông thôn đến, ba mẹ tôi vì để cho tôi vào đại học mà đã bỏ ra hết chút tiền tiết kiệm cuối cùng trong nhà."
"Tôi cũng là người từ nông thôn đến, lúc tôi làm lính, nhà tôi là nhà nghèo nhất trong thôn" Tiểu Ngô chậm rãi nói: "Lúc đó, trong thôn có vài người cho rằng ngay cả vợ tôi cũng không lấy được."
"Làm sao có thể, giám đốc Ngô sao có thể không cưới được vợ, có bao nhiêu cô gái muốn gả cho anh đấy!" Vương Nguyệt Hỉ thật sự không ngờ giám đốc Ngô cũng đến từ nông thôn.
Tiểu Ngô cười cười: "Từ nông thôn đến cũng không phải chuyện đáng sợ. Thông qua những cố gắng của mình, tôi đã trở thành cảnh vệ trưởng, sau đó xuất ngũ rồi trở thành trợ lý đặc biệt cho ông chủ."
Vương Nguyệt Hỉ mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
"Chỉ cần cô cố gắng, cô cũng sẽ được như vậy" Tiểu Ngô nói: "Không ai trời sinh đã phú quý, chỉ có thể thông qua những nỗ lực của riêng mình mà đạt được mục tiêu, quá trình này tốt hơn bất cứ điều gì khác, tôi rất thích quá trình này.
Vương Nguyệt Hỉ "Ừm" gật đầu, giơ nắm đ.ấ.m làm một động tác cố lên: "Tôi phải học hỏi anh, sau này cũng phải thành công, dựa vào năng lực của mình ngồi lên xe hơi"
Quả nhiên, rất nhiều năm sau, nguyện vọng này của Vương Nguyệt Hi quả nhiên đã được thực hiện, chẳng những tự mình mua xe mua nhà, sự nghiệp cũng lên tới đỉnh cao.
Những thứ này không ai nghĩ tới, ngay cả Vương Nguyệt Hỉ cũng không ngờ cô ấy lại thành công nhanh như vậy.
Nơi Vãn Vãn và Trình Kiêu tới không phải cùng một chỗ với hai người Tiểu Ngô.
Trình Kiêu sợ nhất là lúc anh và Vãn Vãn hẹn hò có người quấy rầy. Tất cả những gì anh muốn là khoảng thời gian riêng tư của hai người.
Thời gian ở chung với Vãn Vãn như thế nào cũng không đủ, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
Nhà hàng lần này bọn họ đặt là một nhà hàng phương Tây, thật ra Vãn Vãn chưa từng ăn đồ tây.
Cô là một người tương đối truyền thống, thích ăn thức ăn Trung Quốc, nhưng cũng khá tò mò.
Khi Trình Kiêu hỏi có muốn ăn đồ tây hay không, cô bèn muốn thử xem.
Nhưng cô chưa từng ăn đồ tây, chỉ sợ ngay cả đạo nĩa cũng không cầm được.
Trình Kiêu nói: "Không sao, đến lúc đó anh dạy em, cuộc sống đâu phải cái gì cũng biết, luôn có một quá trình."
Đúng thế, làm bất cứ điều gì trong cuộc sống cũng cần một quá trình. Vãn Vãn không hề cảm thấy mình không ăn đồ tây thì có vẻ mất mặt. Cô chưa bao giờ ăn đồ Tây cũng không có gì.
Từ nhỏ cô lớn lên ở nông thôn, mặc dù sau này đến huyện thành, nhưng lúc đó huyện thành cũng không có quán ăn phương Tây. Sau đó đến Bắc Kinh càng lấy đồ ăn Trung Quốc làm chủ đạo, thật đúng là chưa từng đến quán ăn phương Tây nào.
Nếu nói đời trước, trái lại có kinh tế và hoàn cảnh, nhưng thân thể của cô không tốt, bác sĩ cấm cô ăn đồ tây linh tinh, cũng không có điều kiện như vậy.
Trình Kiêu xoa xoa đầu cô: "Không có gì, anh cũng mới học ăn đồ Tây sau khi đến Bắc Kinh, trước kia ở huyện Nghi An, ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề, nào dám hưởng thụ đồ Tây?"