Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là cuộc thi viết văn lần này không chỉ đơn giản là cộng thêm điểm mà còn có cơ hội được tuyển thẳng vào đại học. Không cần phải thi đại học như tiêu chuẩn, có thể trực tiếp lấy giải thưởng của cuộc thi này, lấy thư trúng tuyển sau đó bước vào cánh cửa đại học.

Cơ hội tốt như vậy ngay từ đầu cô cũng không biết, đến lúc này mới biết, chẳng trách giáo viên lại ép cô tham gia. Tham gia rồi thì có thể không cần phải tham gia cuộc thi đại học nữa mà được tuyển thẳng vào đại học.

Cơ hội có rất nhiều, nhưng lúc này Vãn Vãn không thấy rằng sự nỗ lực và gian khổ trong thời gian này là xứng đáng, tâm huyết của cô không hề uổng phí.

Cô nóng lòng mong muốn nói cho ba mẹ biết thông tin này, nhưng bây giờ thì không thể.

Chỗ ba Tô vẫn chưa có điện thoại, chỉ có thể đến công ty vận chuyển, trong nhà vẫn chưa lắp điện thoại, lắp một chiếc điện thoại thì không dễ dàng như vậy, cần có sự cho phép của chính phủ.

Cũng may đối với gia đình Vãn Vãn cũng không để ý đến như vậy, dù sao thì trong nhà cũng sắp lắp điện thoại rồi. Ba mẹ cũng đã trả tiền, chỉ còn đợi công ty điện thoại đến lắp đặt các đường dây cần thiết.

Trình Kiêu cũng ở đó theo dõi, thấy Vãn Vãn bước lên bục và mang về giải thưởng cho vị trí top đầu.

Hành trình Vãn Vãn ở Bắc Kinh cuối cùng đã kết thúc rồi.

Cho dù không nỡ rời xa, cũng phải nói lời tạm biệt trong nước mắt.

Nhưng điều này Trình Kiêu đều biết, Vãn Vãn dù sao cũng phải trở về.

Anh không thể ép cô luôn ở bên cạnh mình được, dù cho có nhớ nhung vô cùng cũng phải để cô bay cao bay xa.

Chỉ cần đợi thêm nửa năm nữa, cô có thể đến Bắc Kinh dự thi.

Nếu có thể thi vào Hoa đại là điều tốt nhất, nếu không đỗ thì cũng không sao. Chỉ cần ở lại Bắc Kinh là được, anh cũng có thể nhìn thấy cô hàng ngày.

Khi Vãn Vãn đi, trong lòng Trình Kiêu rất khó chịu, vì vậy anh đã tiễn cô đến sân bay, đích thân tiễn cô lên máy bay.

Các giáo viên cũng đến tiễn Vãn Vãn, còn đặt cả vé tàu hỏa nhưng bị Trình Kiêu từ chối. Sao có thể ngồi tàu hỏa kia chứ? Ngồi tàu hỏa mệt biết mấy, nếu như đi ô tô trở về, cũng mệt chẳng kém. Trình Kiêu không thể để Vãn Vãn ngồi tàu trở về, một là không an toàn, hai là quá lâu, anh không an tâm.

Vé máy bay do Trình Kiêu mua, không để giáo viên trả tiền.

Người của anh, tất nhiên là để anh che chở.

Sau khi tiễn Vãn Vãn, gương mặt anh lại trở nên lạnh lùng, gọi cho Tiểu Ngô: "Chuyện đó anh đã xử lý như nào rồi?"

Tiểu Ngô tất nhiên biết chuyện mà anh nói là chuyện gì, cậu ta nói: "Chuyện này đã có manh mối rồi"

Đối với chuyện mà Mạc Ngọc Nguyệt gây ra, Trình Kiêu nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Khi Vãn Vãn vẫn còn ở đây, anh không thể làm gì, sợ Vãn Vãn sẽ biết được.

Bây giờ Vãn Vãn trở về rồi, anh đương nhiên là sẽ không để điều này xảy ra.

Vốn dĩ không quá tức giận như vậy, cô ta muốn làm gì thì làm, chỉ cần không làm phiền đến anh là được.

Nhưng không ngờ rằng, việc như vậy lại do cô ta gây ra.

"Thiếu gia, chuyện này đã có kết quả rồi." Tiểu Ngô liền nói.

Trình Kiêu gật đầu, biết rằng những chuyện như này Tiểu Ngô sẽ giải quyết rất nhanh, chờ kết cục của Mạc Ngọc Nguyệt, sẽ không vui mừng đến mức kích động.

Để cô ta phóng túng thành thói, bây giờ sao có thể để cô ta tiếp tục kiêu ngạo như vậy.

Dù sao về chuyện này anh cũng sẽ không bỏ qua.

"Dạo này cô ta như nào rồi?"

Tiểu Ngô nói: "Như cũ, không phải hẹn chăm sóc da thì là đi dạo phố hoặc là đến lớp học."

Cuộc sống của Mạc Ngọc Nguyệt quả thực là đơn giản.

Những điều này không phải là điều mà Trình Kiêu muốn nghe, nhăn tít mày lại. "Cô ta hẹn một nam sinh viên, dự định sẽ thi lên Hoa đại" Tiểu Ngô tiếp tục nói.

Không cần nghĩ, Trình Kiêu cũng biết, thi vào Hoa đại là muốn làm gì. Chắc chắn là muốn nhằm vào anh, muốn được gả vào nhà họ Tiêu.

Chuyện lần trước, bị ông nội vạch trần, sao cô ta có thể bỏ qua?

Vãn Vãn tất nhiên không biết lại có chuyện như này.

Lúc này cô chỉ muốn về nhà sớm, cô còn có rất nhiều việc chưa làm xong.

Khi máy bay đến thủ phủ của tỉnh mà vẫn chưa dừng lại, rất nhanh đã đến thành phố Tam Minh.

Cũng không có người đến đón cô, vốn là đi cùng với thầy giáo nhưng sau đó lại đổi ý, cô cũng không để tâm, ngồi lên xe hơi đi về nhà.

Cô và một người bạn khác là hai học sinh duy nhất được lọt vào danh sách của khu vực phía Nam, những người khác không được vào vòng trong, giáo viên phải đưa họ quay về. Nhiều người đến phòng giáo dục trước, ở sẽ có giáo viên đưa họ trở về, nhưng cũng có một số học sinh tự mình quay về.

Vãn Vãn là một trong số đó.

Nhưng điều cô không nghĩ tới đó là vừa mới rời bến xe đã thấy ba mình ở lối ra.

"Ba, sao ba lại tới đây rồi?"

Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Cần đứng bên ngoài lối ra, Vãn Vãn không dám tin vào mắt mình, sao ba biết được là cô sẽ về?

Trước một ngày khi cô quay về đã gọi điện về nhà, nhưng lại không gọi được, không liên lạc được với ba mình.

Tô Cần thấy dáng vẻ kinh ngạc của con gái, cười cười: "Là thằng nhóc Trình Trình sớm đã nói hết mọi chuyện cho ba biết rồi" Trình Kiêu nói thời gian và địa điểm cụ thể, ông ấy vội vàng tranh thủ thời gian giải quyết hết mọi chuyện, rồi mới tới trạm xe đón CÔ.

Nghe ba nói rằng là Trình Kiêu thông báo cho ông ấy, trong lòng Vãn Vãn cảm thấy rất ngọt ngào, cảm thấy Trình Kiêu thật sự rất chu đáo, tỉ mỉ, điểm nỳ khiến cô rất thích.

"Đi thôi, mẹ con làm rất nhiều món ngon đó." Tô Cần đã cất vali vào cốp xe.

Vãn Vãn lập tức lên xe, không dám chậm trễ một chút nào.

Khuôn viên Hoa đại có một cô gái được mời đến, sau đó được nam sinh đưa vào trong trường.

Hai mắt cô gái sáng lên: "Anh ấy đang ở trong ký túc xá đúng không?"

Chàng trai đưa cô ta vào, dẫn cô ta lên lầu của ký túc xá nam.

Sau khi âm thầm đi vào, nhìn thấy người đang nằm trên giường, cô ta rất phấn khích...

Sao mà không phấn khích được, không dễ gì mới vào đực Hoa đại, vào được kí túc xá nam kia mà.

Mặc dù làm chuyện này rất bỉ ổi, nhưng cô ta không thể không làm như vậy.

Chỉ có như vậy, cô ta mới có thể bước vào cửa nhà họ Tiêu. Sau đó cô ta nằm lên giường.

Không bao lâu sau, cánh cửa đột nhiên bị đá tung, một nhóm người xông vào...

Ngày hôm sau, trang đầu các tờ báo đăng một tin tức, trong đó viết: "Ký túc xá nam Hoa đại xuất hiện một nữ sinh, bị bắt gặp ngay trên giường." Còn có một bức ảnh dáng vẻ kinh hoàng, thất thổ của nữ sinh đó bị người khác chụp lại.

Gương mặt đó được chụp rất rõ ràng.

Bên cạnh cô ta là bóng lưng từ phía sau, nhìn từ phía sau có vẻ đó là một cậu nam sinh.

"Tiêu Trình, chuyện này có phải là do anh làm không?" Mạc Ngọc Nguyệt cắn răng cắn lợi nói. Cô ta vốn định nắm lấy cơ hội này, lẻn vào ký túc xá nam, năm bên cạnh cậu nam sinh đó, nhưng sao đến cuối cùng gương mặt đó lại biến thành một nam sinh mặt đầy mụn vậy?

Không phải là Tiêu Trinh sao?

Trình Kiêu nói: "Em tự ý lẻn vào Hoa đại, lại còn tự ý đi vào ký túc xá nam, sao giờ lại thành lỗi của anh rồi?"

Mạc Ngọc Nguyệt cắn răng, đột nhiên hiểu ra. Sợ rằng bản thân đã mắc bẫy của Trình Kiêu rồi!

Xì căng đan bị phanh phui như vậy, cô ta còn có cơ hội bước vào cửa nhà họ Tiêu sao?

Còn chưa kể các gia đình trâm anh thế phiệt khác.

Không thể nữa rồi!

Vốn nghĩ rằng mua chuộc được người khác cô ta có thể tạo được cơ hội với Trình Kiêu, không ngờ rằng lại bị Trình Kiêu phản công ngược lại.

Cô ta thấy hối hận rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK