Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sống tốt là tốt rồi. Ông nghe nói mẹ của cháu sức khỏe không tốt sao? Có đi bệnh viện khám qua chưa?” Tô Thường Minh lại “tiện mồm” hỏi một câu.

Cuộc hội thoại nhỏ về gia đình và những câu hỏi rất “tùy ý” không khiến Vương Nguyệt Hỉ sinh nghi ngờ.

Vương Nguyệt Hỉ nói: “Bệnh của mẹ cháu là bệnh từ trong bụng mẹ rồi. Cháu nghe cậu của cháu nói rằng bà ngoại mắc chứng khó sinh khi sinh ra mẹ cháu, lại còn là sinh non, sức khỏe của bà ấy từ nhỏ đã không tốt. Sau này, khi bà ấy gả cho ba cũng không dưỡng lại được, uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng"

Tô Thường Minh khẽ nhíu mày, ngay sau đó liền giãn ra.

Nước sôi rồi ông ấy bắt đầu pha trà, lọc nước, lại thêm nước, rót cho Vương Nguyệt Hỉ một tách.

Vương Nguyệt Hỉ nhận được sủng ái mà kinh sợ, vội vàng nhận lấy bằng cả hai tay, vô cùng luống cuống.

“Đừng căng thẳng, hai ông cháu chúng ta chỉ tán gẫu chuyện gia đình thôi, cháu là bạn học của Vãn Vãn, cũng đừng coi ông là chủ tịch hay gì mà cứ xem ông là ông nội của cháu đi.

Vương Nguyệt Hỉ kinh ngạc, thậm chí còn luống cuống hơn.

“Bà ngoại của cháu... còn sống sao?” Tô Thường Minh ngập ngừng.

Vương Nguyệt Hỉ cúi đầu, siết chặt quai tách trà, một lúc lâu sau mới nói: “Bà ngoại cháu đã sớm mất khi sinh mẹ cháu rồi, khó sinh mà chết"

Trong lòng Tô Thường Minh “Ầm” một tiếng.

“Ông xin lỗi, ông không biết bà ngoại của cháu đã ...

“Không sao, kỳ thực chuyện này đã trôi qua ba mươi bảy năm rồi, dù đau lòng đến mấy cũng sẽ nhạt dần thôi"

Vương Nguyệt Hỉ chưa bao giờ gặp bà của cô ấy, ngay cả mẹ của cô ấy cũng chưa bao giờ gặp bà ngoại. Bà ngoại đã sớm mất từ khi mẹ mới sinh ra, ông ngoại vừa làm ba vừa làm mẹ, nuôi nấng cậu và mẹ lớn lên.

Tô Thường Minh cũng không dám hỏi quá nhiều về bà ngoại của cô ấy và chuyện của mẹ cô ấy, Trường Bá đã đi điều tra rồi, chân tướng chuyện này rất nhanh sẽ bại lộ thôi.

Lại nhìn Vương Nguyệt Hỉ, luôn cảm thấy đứa bé này cùng ông ấy có cùng cội nguồn.

Hơn nữa, Vương Nguyệt Hỉ sở hữu sự ngoan cường độc nhất vô nhị của nhà họ Tô, càng nhìn càng thấy cô ấy giống người nhà họ Tô.

“Sau này nếu có thời gian thì đến chơi với ông nội nhiều hơn, Vãn Vãn không có ở bên cạnh, thấy cháu cũng giống như được thấy Vãn Vãn"

Vương Nguyệt Hỉ nói: “Dạ cháu biết rồi tổng giám đốc Tô Sau khi Vương Nguyệt Hỉ rời đi, Tô Thường Minh vẫn luôn suy nghĩ về một chuyện.

Nếu số tuổi của mẹ Vương không đúng vậy bà ngoại của cô ấy thì sao? Nghe cô ấy nói vậy có vẻ cũng hơi giống.

Mẹ của Vương Nguyệt Hỉ năm nay ba mươi bảy tuổi, cậu của cô ấy ba mươi chín tuổi. Ba mươi bảy năm trước, bà ngoại của Vương Nguyệt Hi qua đời, tuổi tác bao nhiêu tạm thời vẫn chưa xác định được. Nhưng dựa theo suy đoán của ông ấy thì sẽ rơi vào khoảng từ mười sáu đến hai mươi tuổi? Trừ khi lúc bà ngoại của cô ấy sinh con đã rất lớn tuổi, tất nhiên khả năng này cũng không phải là không có.

Với suy đoán này, vậy thì rất có thể bà của cô ấy chính là Nha Nha của ông ấy.

“Trường Bá, đến phòng làm việc một chuyến."

Vãn Vãn không biết những nguyên nhân kết quả này, cô vẫn sống như trước, đi học, hẹn hò, yêu đương.

Sinh nhật lần thứ mười tám của cô đã gần đến, không chỉ có Trình Kiêu đang chuẩn bị quà sinh nhật cho cô mà cả những người thân trong gia đình cũng lần lượt gọi điện cho cô.

Thậm chí anh cả còn muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cô nhưng đã bị Vãn Vãn từ chối.

Tổ chức một bữa tiệc nhất định sẽ rất náo nhiệt, là lễ trưởng thành năm mười tám tuổi của cô nhưng cô không muốn khoa trương như vậy.

“Vậy nhà chúng ta tự mình bày bàn và chúc mừng lễ trưởng thành cho em đi” Tô Kiến Quốc vẫn cảm thấy lễ thành niên của em gái mình, một sự kiện lớn như vậy không thể không tổ chức.

Nhưng em gái không thích khoa trương, vậy thì có thể tự đặt bàn khách sạn để họ tổ chức.

Lộ Giai Kỳ và Liễu Tư Thuần không biết từ đâu mà biết về sinh nhật của Vãn Vãn, cũng muốn tham dự.

“Lễ trưởng thành của cậu sao có thể thiếu chúng tớ chứ?"

Vãn Vãn không từ chối, bạn thân tới tham dự lễ trưởng thành của cô, cô làm sao có thể từ chối?

“Nếu có Nguyệt Hỉ ở đây thì tốt rồi, bốn anh hùng trong phòng 302 của chúng ta có thể đón sinh nhật cùng nhau. Lộ Giai Kỳ thở dài một tiếng.

Vãn Vãn nói: “Hôm nay ông nội tớ gọi điện tới, Nguyệt Hỉ bây giờ rất xuất sắc, ông nội tớ đã hứa với cậu ấy rằng muốn cậu ấy ở lại công ty sau khi tốt nghiệp."

“Nguyệt Hỉ thực sự xuất sắc, rất chăm chỉ, sau này nhất định sẽ là một người phụ nữ mạnh mẽ."

Vãn Vãn nói: “Ký túc xá của chúng ta có ai không trở thành người mạnh mẽ trong tương lai chứ? Hãy tin vào chính mình, ngày mai của chúng ta sẽ tốt đẹp hơn."

Bữa tiệc trưởng thành sinh nhật của Vãn Vãn sẽ được đặt tại khách sạn.

Khách sạn đã được Kiến Quốc bao trước rồi, cho dù ngày hôm đó anh ấy bận rộn như thế nào cũng sẽ dành thời gian để tổ chức lễ thành niên cho em gái mình.

Vốn dĩ thời gian được đặt vào buổi tối, nhưng vì một số lý do, cuối cùng lại được đặt vào buổi trưa.

Lý do không được lên lịch vào buổi tối đó là vì thời gian buổi tối thuộc về hai người trẻ tuổi Vãn Vãn và Trình Kiêu.

Càng quan trọng hơn là Tô Cần và Lục Tư Hoa cũng từ huyện Nghi An vội vã đến Bắc Kinh.

Ngay cả ông nội Tô và bà nội Thiệu ở Hồng Kông rất xa, cũng bay tới, còn có chú hai, chú ba và bốn anh họ của cô.

Thậm chí, ngay cả Bí thư Lý vào ngày đó cũng vội vã đến Bắc Kinh.

Vãn Vãn vốn tưởng rằng mọi người sẽ không tới, dù sao thì đường đi cũng rất xa. Cũng chỉ là lễ trưởng thành mà thôi, không ngờ tất cả mọi người đều ghi nhớ trong lòng.

Hơn nữa, trong suy nghĩ của mọi người, lễ trưởng thành không phải là chuyện nhỏ, sau ngày hôm nay, Vãn Vãn đã lớn rồi, trường thành rồi.

Đây là một ngày rất quan trọng.

Vào ngày này, Vãn Vãn thậm chí đã gặp một người không có khả năng xuất hiện ở đây.

Khi nhìn thấy Vương Nguyệt Hỉ, cả người Vãn Vãn sững sờ.

“Nguyệt Hỉ, sao cậu lại tới rồi?"

Cô thực sự không ngờ tới rằng Vương Nguyệt Hi vậy mà có thể xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của Cô.

Vương Nguyệt Hỉ đang ở Hồng Kông, vẫn luôn bận rộn với việc học, cô có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ rằng có thể thấy cô ấy ở đây.

“Tớ đến đây cùng với cụ ông ngoại."

“Cụ ông ngoại?” Vãn Vãn vẻ mặt khó hiểu, là ai?

Vương Nguyệt Hỉ có chút xấu hổ: “Thật ra theo vai vế, tớ nên gọi cậu là cô họ."

Vãn Vãn: ? ??

Một đầu mơ hồ, này là gì với gì cơ?

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cô nghe không hiểu gì?

“Bà ngoại của tớ là con gái đã thất lạc nhiều năm của cụ ông ngoại, cũng chính là bà cô của cậu, mẹ tớ là chị họ của cậu, không phải tớ nên gọi cậu là cô họ sao?” Vương Nguyệt Hi giải thích.

???

Cháu gái bên ngoại của bà cô, Vương Nguyệt H?

Vãn Vãn nghiêm túc nhìn Vương Nguyệt Hỉ, chưa kể, Nguyệt Hỉ và cô có bốn điểm giống nhau.

Khi hai người bọn cô đi ra ngoài chơi, nhiều lần bị người khác hiểu lầm là chị em họ.

Khi đó, Lộ Giai Kỳ cũng nói đùa: “Vân Hy, Nguyệt Hỉ, các cậu có phải chị em đã thất lạc nhiều năm không? Hai người lớn lên thật giống nhau"

Lúc đó Vãn Vãn không nghĩ nhiều, cô cũng không nghĩ đến bà cô của mình.

Bây giờ, Vương Nguyệt Hỉ là cháu gái bên ngoại của bà cô?

Vai vế của Vãn Vãn cao hơn một thế hệ?

Bạn cùng lớp biến thành cháu gái, cái cảm giác này, thật là không thể diễn tả.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bà ngoại của cậu.

Vương Nguyệt Hỉ nói: “Tớ cũng đang hoang mang, cụ ông ngoại đột nhiên đến tìm tớ nói với tớ rằng bà ngoại đã mất của tớ là đứa con gái thất lạc của ông ấy hơn 40 năm, lúc đó tớ cũng có biểu hiện giống như cậu"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK