Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy học chung cấp hai với Tô Vũ Đình, vẫn luôn là bạn học, lại bởi vì hai người trông rất giống nhau, rất nhanh đã trở thành bạn bè.

Cô ấy làm sao cũng sẽ không nghĩ đến, Tô Vũ Đình tiếp cận mình lại là ôm mục đích, sẽ làm chuyện như vậy với cô ấy vào lúc cuối cùng.

Cô ấy ở phương nam lửa nóng, trong nhà xưởng vi bức, ôm cánh tay quỳ trên mặt đất, khóc rống lên.

Loại vui sướиɠ mất đi rồi có lại này, làm cô ấy cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc rống lên.

Cô ấy cho rằng mình không thi đỗ Đại học, cho rằng mình đã lỡ duyên với Đại học, trong nhà lại không có năng lực kinh tế ủng hộ cô ấy học lại, cô ấy không có cách nào chỉ có thể đi làm công ở phương nam.

Ông trời vẫn công bằng, ngay lúc cô ấy tuyệt vọng, lại cho cô ấy hy vọng.

Cô ấy khóc quá lớn tiếng, các công nhân khác trong xưởng đều bị cô ấy hấp dẫn đến đây.

Chuyện của cô ấy oanh động rất lớn ở trong xưởng, mọi người đều đang an ủi cô: "Còn may, chuyện của em đã được điều tra, em còn có thể quay lại học Đại học, chuyện thật tốt em nên cảm thấy vui mừng mới đúng"

Vương Nguyệt Hỉ liên tục gật đầu, đúng vậy, cô ấy hẳn là cảm thấy vui mừng mới đúng.

Tuy cô ấy bị trộm danh ngạch, bị trộm tên nhưng cô ấy lại may mắn, chuyện này được điều tra ra, cô ấy còn có cơ hội đi học.

"Em mau đi thu dọn một chút, đến Đại học báo cáo đi" Nhân viên tạp vụ khuyên cô ấy.

Vương Nguyệt Hỉ lúc này mới thu dọn đồ vật, đến chỗ ông chủ từ chức.

Ông chủ vốn dĩ không muốn để cô ấy đi, nhưng lúc cô ấy làm công cũng không ký hợp đồng. Cô ấy không đủ tuổi, chưa tròn 18 tuổi, vốn là muốn chờ cô ấy tròn 18 tuổi thì ký hợp đồng, nhưng lúc này cô ấy muốn đi học.

Tiền lương không nhiều lắm, cũng may ông chủ cũng không có trừ lườn của cô ấy, người ta thi vào Đại học, muốn đi học Đại học, là một chuyện đáng để vui mừng.

Trong nhà ông chủ cũng có một cô con gái vừa đỗ Đại học, vô cùng hậu ái với những cô gái thi đỗ Đại học, chẳng những trả tiền lương mà còn phát thêm ít tiền lương nữa. Điểm này làm Vương Nguyệt H thật vui mừng, cũng rất cảm kích.

Trên đường trưởng thành trong đời của cô ấy, có người hãm hại cô ấy nhưng cũng có người giúp cô ấy.

Ví dụ như người điều tra ra việc cô ấy bị Tô Vũ Đình mạo danh thay thế, còn có ông chủ trước mắt.

Cô ấy cúi đầu một cái thật sâu với ông chủ, thu dọn đồ vật bước lên đường đi về phía Bắc.

Lần này đi, nghênh đón cô ấy sẽ là con đường lớn sáng tỏ, còn có tiền đồ.

Vương Nguyệt Hỉ đến trường học vào kỳ hạn cuối cùng mà nhà trường đưa ra.

Đối với trường học, cô ấy tràn ngập cảm kích, nếu không phải trường học giúp cô ấy điều tra chân tướng, có lẽ cô ấy lỡ duyên cùng Đại học từ đây.

"Người thật sự em phải cảm ơn, là Hội trưởng Hội học sinh Tiêu Trình"

Vẻ mặt Vương Nguyệt Hỉ nghi ngờ, Hội trưởng Hội học sinh Tiêu Trình.

"Là bạn học Tiêu phát hiện chuyện em bị người khác mạo danh thay thế, cuối cùng báo lên trường học, trường học phái người đi điều tra, quả nhiên là vậy, lúc này mới có cơ hội đưa tin em có thể đến trường học báo danh"

Cũng là bạn học Tiêu Trình nói, Đại học đối với một người nữ sinh là cơ hội hiếm có, để trường học lại cho cô ấy một cơ hội nữa. Nếu không cho dù điều tra ra, cơ hội này cũng đã mất rồi.

Những lời này, giáo viên trong trường cũng không nói.

Vương Nguyệt Hỉ lại nhớ kỹ, là đàn anh tiêu người ta giúp cô ấy tranh thủ được cơ hội lần này, cô ấy nên cảm kích người ta.

Chẳng qua nghe nói đàn anh Tiêu rất bận, không nhất định sẽ gặp cô ấy.

Báo danh xong, cô lại được sắp xếp đến ký túc xá một lần nữa, rất trùng hợp, vậy mà lại được xếp vào phòng 302, trở thành bạn cùng phòng với Vãn Vãn.

Nhìn Vương Nguyệt Hi chất phác thiện lương trước mắt, Vãn Vãn lập tức thích bạn học mới này.

"Xin chào, bạn học Vương, tớ tên Tô Vân Hy, là bạn cùng lớp với cậu." Vãn Vãn vươn tay phải, tự giới thiệu.

Lộ Giai Kỳ và Liễu Tư Thuần ở bên cạnh cũng nói: "Xin chào, tớ tên Lộ Giai Kỳ, Liễu Tư Thuần, rất vui khi quen biết cậu"

Vương Nguyệt Hỉ nói: "Tớ cũng rất vui khi có thể trở thành bạn học và bạn cùng phòng với các cậu."

Lộ Giai Kỳ cùng Liễu Tư Thuần cũng lập tức thích cô gái trước mắt này, ai không thích người con gái có tính tình tốt, người lại xinh đẹp đâu.

Chẳng qua, thật đúng là đừng nói, cô ấy với Tô Vũ Đình nhìn thoáng qua thật sự có chút giống, là giống sườn mặt, không giống chính diện.

Trách không được sẽ bị Tô Vũ Đình lựa chọn, cuối cùng bị mạo danh thay thế, đây là Tảo Tảo cũng đã nghĩ xong hết rồi đi.

Bạn cùng phòng khác của phòng 302 đều rất thích Vương Nguyệt Hỉ này, Vãn Vãn cũng thích.

Không biết vì sao, cô đối với Vương Nguyệt Hỉ này, luôn có một loại cảm già nói không nên lời, có lẽ là bởi vì cô ấy và mình trông có chút giống nhau đi.

Đối với người giống mình, luôn có một loại hảo cảm.

ba mẹ Vương Nguyệt Hỉ là một người biết cảm ơn, cô ấy từ nhỏ sẽ giáo dục cô ấy, nhất định phải biết cảm ơn.

Sau khi biết Trình Kiêu là người giúp cô ấy nhiều nhất, cô ấy vẫn luôn muốn đến cảm ơn anh.

Trên tay cô ấy không có bao nhiêu tiền, học phí lần này là được các thôn dân trong thôn tài trợ, còn có tiền ba mẹ mấy năm nay trồng trọt tích cóp được.

Lần này cô ấy trở về, mang theo không ít đặc sản, đều là đặc sản của tỉnh Quảng.

Đắt cô ấy không mua nổi, nhưng cũng thể hiện cho một mảnh tâm ý của cô ấy.

Chờ đến sau này về nhà, trong nhà có rất nhiều đặc sản, sau này lại lấy đến tặng người khác.

"Cậu muốn đi cảm ơn anh Kiêu?” Vãn Vãn giật mình.

"Ừm, nếu không phải đàn anh Tiêu giúp tớ, tớ có lẽ không có cơ hội vào Đại học." Vương Nguyệt Hỉ cảm thấy, cô ấy bất luận thế nào cũng phải đến gặp đàn anh Tiêu.

Vãn Vãn nói: "Anh Kiêu sẽ không đặt việc này trong lòng, chỉ là chuyện nhỏ anh ấy không tốn sức gì, cậu không cần tiêu tiền"

Cô biết, trong nhà Vương Nguyệt Hỉ nghèo, tốn tiền mua đặc sản, có thể là sinh hoạt phí một tháng của cô ấy.

Mà cô cũng biết, Trình Kiêu nhất định sẽ không nhân Vương Nguyệt Hỉ lại nói: “Mặc kệ như thế nào, tớ đều phải đến nói một tiếng cảm ơn.

Mặc kệ người ta nhận hay không, cô ấy đều phải đến cảm ơn, đây là quy củ làm người.

Nhìn thấy cô ấy kiên trì như vậy, Vãn Vãn đột nhiên tăng mạnh hảo cảm với cô ấy, cảm giác tam quan của cô gái này rất đúng.

"Tớ đưa cậu qua đó đi.

Vãn Vãn đưa cô ấy đến chỗ Trình Kiêu, hôm nay Trình Kiêu không ở trường mà ở công ty.

Đây cũng là lần đầu tiên Vãn Vãn đến công ty, cô đã muốn đến công ty của Trình Kiêu xem từ lâu rồi, nhưng vẫn luôn không có thời gian.

Hôm nay là cuối tuần, được nghỉ học, cô quyết định đưa Vương Nguyệt Hỉ tới đây.

Trình Kiêu đang ở trong văn phòng, nhưng khi đến cửa, hai người Vãn Vãn bị ngăn lại.

Cô gái ở quầy lễ tân không cho bọn họ qua, lý do là không có hẹn trước.

"Muốn gặp ông chủ của chúng tôi thì phải hẹn trước, không có hẹn trước thì không thể đi vào."

Vãn Vãn cũng không có gì, công ty có rất nhiều tình huống như vậy. Kiếp trước công ty của anh trai cô cũng thế, không thể dễ dàng gặp được họ, nhân viên lễ tân lại chưa từng gặp cô, bị ngăn cản là chuyện bình thường.

"Vậy chúng tôi ngồi đây một chút cũng được chứ?"

Vãn Vãn nói: "Cô gọi điện thoại hỏi ông chủ của cô, nói rằng Vãn Vãn đến, anh ấy biết." Lại dừng một chút: "Nói cho anh Tiểu Ngô cũng được, anh ta biết tôi."

Bây giờ Tiểu Ngô đã là trợ thủ đặc biệt của Trình Kiêu, cậu ta đã sớm chuyển nghề về từ bộ đội.

Không đến đơn vị chính phủ sắp xếp cho cậu ta đi làm, cũng không về nhà ở nông thôn, mà theo Trình Kiêu lập nghiệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK