Nhóm phù rể anh mang tới bắt đầu hành trình tìm giày của bọn họ.
Thế nhưng cũng không biết có phải vì cố ý gây khó dễ cho bọn họ hay không, làm như thế nào cũng không tìm thấy giày.
Sau khi tìm kiếm một hồi, tốn không ít thời gian, cuối cùng tìm được một chiếc giày ở bên trong bình hoa, sau đó tìm được một chiếc giày khác ở bên dưới váy của cô dâu.
Có thể tìm được giày, cũng thật sự không dễ dàng, cái này còn phải kể công của Tiểu Ngô.
Tiểu Ngô là cảnh vệ xuất thân từ quân nhân đã xuất ngũ, có rất năng lực trinh sát rất mạnh, cuối cùng hai chiếc giày đều do anh ấy tìm ra.
Cuối cùng đi giày vào, Trình Kiêu âm Vãn Vãn ra khỏi phòng theo kiểu ôm công chúa.
Con gái xuất giá, tất nhiên ba mẹ luyến tiếc.
Bên phía Huyện Nghi An, khi con gái lấy chồng còn có một hồi diễn khóc.
Nhưng màn diễn khóc này cũng không phải là diễn kịch, mà là thật sự chân tình thực lòng.
Nhà họ Tô nuôi dưỡng Vãn Vãn hơn hai mươi năm, bây giờ cô lấy chồng, phải làm nhà vợ làm con dâu nhà người khác, ba mẹ nào đâu dễ dàng buông tay?
Dù có luyến tiếc thì cũng phải gả đi!
Vãn Vãn được anh cả của mình cũng ra ngoài, lên xe.
Theo phong tục ở bên này, khi con gái lấy chồng cần được anh trai cõng đi ra ngoài.
Nhà họ Tiêu cũng gần nhà họ Tô, trong cùng một tiểu khu, theo lý thì không cần ngồi xe.
Thế nhưng vẫn cần ngồi xe đi vòng quanh huyện thành một vòng, cũng không thể vừa đi ra khỏi nhà mẹ đẻ đã trực tiếp cõng tới nhà chồng, như vậy có vẻ không lễ nghi cho lắm.
Cho nên, bọn họ liền quyết định, vòng quanh huyện thành một vòng, sau đó lại trở lại phòng mới.
Toàn bộ hành trình đều có cameras đi theo, đây cũng là đội nhϊếp ảnh chuyên nghiệp do Tô Thường Minh mang tới từ Hồng Kông, chính là vì để có thể lưu lại một hôn lễ hoàn chỉnh.
Không được có bất kỳ điều gì tiếc nuối.
Chờ sau này mở lại camera, còn có thể cảm nhận lại phong cảnh năm đó một chút.
Lần này, Trình Kiêu mở cửa xe hơi ra, có vài chiếc, đó đều là xe trong công ty bọn họ.
Chiếc Santana của anh đã thành xe trong công ty, hiện giờ anh đang lái một chiếc Mercedes.
Vãn Vãn được Kiến Quốc cũng ngồi vào xe hơi nhỏ, Vương Nguyệt Hỉ cùng Liễu Tư Thuần làm phù dâu ngồi ở xe phía sau.
Thật trùng hợp, người lái xe đúng là Tiểu Ngô.
Hôn lễ lần này là lần đầu tiên Vương Nguyệt Hỉ gặp được Tiểu Ngô sau khi cô ấy tốt nghiệp rồi tới Hồng Kông làm việc.
Năm đó buổi nói chuyện cùng Tiểu Ngô buổi đã mang đến cho Vương Nguyệt Hỉ xúc động rất lớn.
Cũng nhờ buổi nói chuyện này mà cậu ta đã để lại dấu ấn trong lòng Vương Nguyệt Hỉ.
Lúc trước ở trong phòng, Vương Nguyệt Hỉ làm phù dâu, Tiểu Ngô làm phù rể, cũng không nói thêm được một câu. Hiện giờ ở trong xe, hai người cũng đối diện nhưng không nói gì.
Một hồi lâu sau—— “Tiểu Vương, khi nào kết hôn vậy? Nếu mà kết hôn nhất định phải mời anh Tiểu Ngô đấy"
Vương Nguyệt Hỉ nói: “Còn sớm lắm, bây giờ lấy sự nghiệp làm trọng, vẫn chưa muốn kết hôn sớm như vậy"
“Anh nhớ là, em và Vãn Vãn cùng tuổi nhỉ?"
“Ừm, em nhỏ hơn cô họ nửa tuổi.
Hai người vừa nói chuyện, dường như quên mất cả Liễu Tư Thuần.
Liễu Tư Thuần nâng cằm, không ngừng nhìn hai người này, tầm mắt vẫn luôn nhìn qua nhìn lại giữa Vương Nguyệt Hỉ và Tiểu Ngô, cứ cảm thấy dường như giữa hai người này có điều gì đó không đúng.
Cô ấy thầm cân nhắc trong lòng, đến lúc đó phải nói việc này cho Vãn Vãn mới được.
“Anh Tiểu Ngô, anh còn nói em nữa, không không phải anh cũng chưa kết hôn sao? Em nghe dượng họ nói anh cũng chưa có đối tượng"
Tiểu Ngô nói: “Ấy, các cô ấy chướng mắt anh ấy mà"
Vương Nguyệt Hỉ nhịn không được phản bác: “Anh Tiểu Ngô ưu tú như vậy, sao có thể không có cô gái nào coi trọng anh, ai có thể gả cho anh, đó là phúc khí của cô ấy"
Tiểu Ngô đột nhiên hỏi: “Nếu là em, em sẽ coi trọng anh sao?"
Không quay đầu lại, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, nhìn vẻ mặt của Vương Nguyệt Hỉ.
Vào khắc này Vương Nguyệt Hỉ bỗng ngơ ngẩn, một lúc lâu sau vẫn không đáp lời.
Liễu Tư Thuần ngồi bên cạnh Vương Nguyệt Hỉ lại che miệng nghẹn cười.
Trong lòng cô ấy có một loại trực giác, Vương Nguyệt Hỉ và vị Tiểu Ngô tổng này, khẳng định có thể phát sinh chút gì đó.
Được đón về nhà họ Tiêu, có rất nhiều người đã tới.
Có người nhà họ Tiêu, còn có nhà họ Trình.
Người của nhà họ Tiêu đến từ nhiều địa phương khác, có các cô các dượng của Trình Kiêu, có các em họ anh họ của anh, còn có các chi khác của nhà họ Tiêu, mọi người đều vui thay Trình Kiêu.
Nhà họ Trình lại không cần phải nói, tuy rằng Trình Kiêu không phải con cái trong nhà họ Trình, nhưng bọn họ nhìn anh lớn lên, tình cảm cũng sâu đậm.
Vãn Vãn còn gặp được La Hiểu Mộng ở nhà họ Tiêu.
Trước kia Vãn Vãn không quen biết La Hiểu Mộng, sau đó lại biết năm đó người đưa cô lên lầu ba thế mà lại là La Hiểu Mộng, em ruột của Trình Kiêu.
Chuyện La Hiểu Mộng không muốn nhận mẹ Trình và Trình Kiêu cũng không phải bí mật.
Ai cũng không biết trong lòng La Hiểu Mộng xuất phát từ cái gì, mặc kệ mẹ Trình có đối xử tốt với cô ấy, cô ấy vẫn kiên trì không gọi “Mẹ”, không nhận thân.
La Hiểu Mộng vẫn luôn đối xử rất lạnh nhạt với người gọi là mẹ ruột này. Mãi cho đến có một năm mẹ Trình bệnh nặng tới mức phải vào viện, tất cả mọi người đều cho rằng bà ấy không qua khỏi, chắc trong năm đó sẽ rời đi.
Lúc ấy, Trình Kiêu cùng Vãn Vãn đang ở nước ngoài.
Nghe được tin này, trở về gấp suốt đêm.
Một năm đó, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mẹ Trình trong phòng bệnh, cuối cùng La Hiểu Mộng cũng gọi một tiếng Mẹ, từ nay nhận thân.
Mẹ Trình cũng vì một tiếng mẹ này, tiếp tục kiên trì.
Tuy rằng hiện giờ thân thể vẫn không tốt, nhưng có lẽ là vì tâm trạng tốt, vẫn luôn đấu tranh với bệnh tật, mấy năm nay ngược lại thân thể tốt hơn trước kia nhiều.
“Chị dâu, cuối cùng chị và anh trai của em cũng kết hôn, mẹ đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi."
Vãn Vãn cười ngượng ngùng.
“Chị dâu, không chỉ mỗi anh trai của em chờ chị sốt cả ruột, em cũng vậy, cả nhà đều rất sốt ruột."
Vương Nguyệt Hỉ cùng Liễu Tư Thuần cùng Vãn Vãn đi vào phòng mới.
Tân phòng là do Trình Kiêu tự mình bố trí, đầu giường treo ảnh cưới của họ.
Ảnh cưới chụp tại bờ biển, lúc ấy vì chụp bức ảnh cưới này, bọn họ còn đặc biệt xin nghỉ, đi Tam Á chụp ảnh cưới đấy.
“Ngọt ngào quá đi, đẹp nữa. Vương Nguyệt Hi nhịn không được nói.
Vãn Vãn nói: “Chờ đến lúc cậu kết hôn cũng có thể đi Tam Á chụp, rất lãng mạn.
“Ngay cả đối tượng tớ còn không có, chuyện kết hôn còn sớm lắm"
Liễu Tư Thuần nói: “Nói không chừng lần này cậu trở về, là có thể nhanh chóng kết hôn cũng nên.
Vãn Vãn hỏi: “Nguyệt Hỉ có đối tượng sao?"
Vương Nguyệt Hỉ liên tục xua tay: “Không, không có, cháu đào từ đâu ra chứ?"
Liễu Tư Thuần cười bí ẩn: “Nói không chừng lập tức có liền đấy"
Vãn Vãn chớp chớp mắt, “Tư Thuần, cậu biết gì sao?"
Liễu Tư Thuần ghé sát vào bên tai, Vãn Vãn nhỏ giọng nói với cô: “Tớ nhìn thấy cậu ấy và Tiểu Ngô có gian tình, không khí có vẻ không thích hợp"
Vãn Vãn trừng lớn đôi mắt, “Ý cậu nói là hai người bạn họ...."
Anh Tiểu Ngô cùng Vương Nguyệt Hỉ? Khả năng sao?
Vương Nguyệt Hỉ nói: “Các cậu đang lén lút nói cái gì đấy? Tư Thuần, cậu nói cái gì với cô họ vậy?"
Liễu Tư Thuần chớp mắt: “Đang nói...” Dừng một chút, “Đang nói anh Tiểu Ngô của cậu.
Vương Nguyệt Hỉ mở to hai mắt ra nhìn, không biết vì cái gì, mặt cô ấy đột nhiên đỏ bừng.
Nhìn vẻ mặt của cô ấy, Vãn Vãn đột nhiên hiểu ra.
Hôn lễ nhanh chóng được bắt đầu.
“Cho mời cô dâu chú rể lên sân khấu!"
Dưới sự dẫn lời của người chủ trì, cô dâu chú rể tiến vào.
Cánh hoa tươi được tung ra, dải lụa rực rỡ bay lượn trên đầu họ, trong tiếng nhạc diễu hành đám cưới, bọn họ từ từ bước lên đài.
Lục Tư Hoa nhìn, nước mắt rơi không ngừng.
Con gái kết hôn, đứa con gái bọn họ yêu thương chiều chuộng, từ giờ khắc này trở đi chính là người nhà khác.
“Cô dâu chú rể, trao đổi nhẫn!"
“Cô dâu chú rể, mời đọc lời thề!"
Trong sự chờ đợi của mọi người, Trình Kiêu và Văn Vãn trao đổi nhẫn.
Cũng trong sự chờ đợi đó, hai người phát biểu lời thề tình yêu.
“Mời chú rể hôn cô dâu!"
Trình Kiêu đứng đối diện, vòng ôm lấy Vãn Vãn, đặt nụ hôn thâm tình lên...