“Mau ăn đi, ăn rồi sẽ thi được một trăm điểm. Lục Tư Hoa nói rất nghiêm túc.
Tô Kiến Quốc nhìn bánh quẩy và trứng gà trong tay: “Mẹ, sao mẹ mê tín thế ạ."
“Đây không phải mê tín, ăn bánh quẩy và trứng gà chắc chắn sẽ thi được một trăm điểm. Lục Tư Hoa kiên trì với cách nghĩ của mình: “Kiến Hoành, mau ăn đi con, đừng để đói, lát nữa phải vào phòng thi rồi, mấy tiếng đồng hồ lận đó, không ăn no sẽ đói đấy"
Tô Kiến Hoành “vâng”, nói một tiếng “cảm ơn”, rồi cho trứng gà vào miệng ăn, cảm động nói không nên lời.
Vãn Vãn nói: “Con cũng phải ăn nhanh một chút, lát nữa con cũng muốn đứng ở bên ngoài trường thi chờ. Phải đón chào hai thủ khoa của chúng ta ra khoir trường thi Tô Kiến Hoành và Tô Kiến Quốc bị câu nói đùa của Vãn Vãn chọc cười, tâm trạng căng thẳng bổng chốc cũng nhẹ nhõm hơn.
Lần thi đại học này được trường cấp hai trong huyện và một trường cấp hai khác tổ chức, tất cả phòng học đã được xếp đầy.
Lần này trong huyện tổng cộng có mấy ngàn người tham gia thi cử.
Chỉ mỗi trường cấp hai của huyện sẽ không đủ chỗ ngồi, nên đã điều động thêm một trường khác, mới đủ chỗ ngồi cho học sinh tham gia thi.
Trong đám học sinh, có người vừa mới tốt nghiệp khóa trước, cũng có thanh niên tri thức hơn ba mươi tuổi, có người đã tốt nghiệp ba năm, biển người đông đúc, bên ngoài trường thi toàn là người.
Lần này nhà Tô Cần điều động toàn bộ thành viên trong gia đình, tất cả mọi người đều đến.
Trước khi Tô Kiến Quốc bước vào trường thi đã nói với mấy người bên ngoài: “Ba mẹ, mọi người không cần đợi bên ngoài đâu, lạnh lắm. Con và anh Kiến Hoành thi xong sẽ về nhà mà. Tụi con có phải trẻ con nữa đâu"
“Tụi con mau vào phòng thi đi, ba mẹ đợi ở bên ngoài. Ba ngày này là ngày tốt của tụi con, bọn ta chỉ đợi chung mà thôi, không có chuyện gì đâu. Lục Tư Hoa vẫy tay với hai người.
Ba ngày nay, đến cả Tô Cần cũng đổi ca làm với người khác, xin nghỉ phép để cổ vũ cho Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Hoành.
Ở trong lòng bọn họ, kỳ thi đại học này và thi đỗ thủ khoa không có gì khác biệt cả, đều là những ngày quan trọng. Có chuyện gì quan trọng hơn việc cổ vũ con mình thi đại học đâu chứ?
Mùa đông tháng Chạp, một đám người đợi ở bên ngoài.
Có phụ huynh giống như Tô Cần, còn có vợ đợi chồng, chồng đợi vợ, người bên ngoài trông còn căng thẳng hơn cả người bên trong.
Bên trong có một người phụ nữ mang thai bảy tháng, cô ấy đang đứng đợi chồng mình, anh ấy cũng là thí sinh đang thi ở bên trong.
quay Đó là một thanh niên tri thức về quê không thể lại thành phố được, sau này đành ở lại dưới quê cưới vợ sinh con. Cũng may kỳ thi đại học đã khôi phục lại, anh ấy muốn tham gia thi, tương lai sẽ đi học đại học.
Người vợ bên này cũng đồng ý để anh ấy làm như vậy, vì tiền đồ của anh ấy nên cô ấy âm thầm ủng hộ.
“Cô không sợ sau khi chồng mình thi lên đại học sẽ vào thành phố, không cần mẹ con cô nữa sao. Có người hỏi.
“Không sợ, chúng tôi đã nói với nhau cả rồi. Đợi đến khi anh ấy thi đỗ đại học, tôi sẽ cùng anh ấy lên thành phố.” Người phụ nữ kia nở nụ cười hạnh phúc.
Người hỏi cô ấy câu hỏi kia thì lắc đầu, cảm thấy người phụ nữ này thật ngốc. Nếu chồng cô ấy thi đỗ đại học, sẽ còn cần cô ấy sao? Chắc chắn sẽ không cần một người phụ nữ nông thôn như cô ấy rồi.
Đám người Vãn Vãn vẫn luôn đợi ở bên ngoài, thời tiết quả thật rất lạnh, gió đông thổi tới, Vãn Vãn chỉ cảm thấy nước mũi cũng khô luôn rồi.
“Vãn Vãn, con về nhà trước đi. Kiến Dân, dẫn em gái con về, ở đây lạnh quá rồi, đừng gắng chịu nữa. Lục Tư Hoa không thể nhìn được con gái mình chịu khổ, nói.
Lúc đó bà đã không tán thành để Vãn Vãn cùng đi, có bọn họ là đủ rồi. Nhưng đứa trẻ Vãn Vãn này bướng bỉnh, nhất định phải đi cho bằng được.
“Con đi mua chút canh nóng, chắc căng-tin trong trường sẽ có bán.” Kiến Binh nói.
Hiện giờ đang là lúc thi cử, căng-tin trong trường chắc sẽ chuẩn bị thức ăn ngon. Uống một bát canh nóng làm ấm người, chắc sẽ đỡ hơn nhiều.
“Mẹ, con đi cùng anh Hai nhé.” Vãn Vãn đi theo.
Cô nhóc biết thời tiết lạnh, nhưng anh Cả và anh họ Kiến Hoành đang trong kỳ thi đại học quan trọng nhất đời, cô nhóc muốn cổ vũ cho họ.
Đợi sau này khi nhớ lại cũng là một hồi ức.
Cô nhóc cũng từng trải qua việc được người nhà ở bên cổ vũ khi kỳ thi đại học vừa mới khôi phục, trải qua năm tháng khó quên này.
Nhà ăn bên kia cũng chen chúc đầy người, mọi người đều có cách nghĩ giống Vãn Vãn. Thời tiết quá lạnh, mua bát canh nóng để làm ấm cơ thể.
Chốc lát, canh nóng của căng-tin đã bán hết sạch.
Khi đám người Vãn Vãn đi qua, chỉ còn một bát cuối cùng.
“Vãn Vãn, em đến uống đi, bát canh nóng cuối cùng rồi.” Kiến Dân không nghỉ ngợi gì mà đưa bát canh nóng này cho Vãn Vãn.
“Mọi người cũng phải uống, còn cả ba mẹ nữa. Nhưng Vãn Vãn lại không nỡ.
Việc làm ăn buôn bán ở căng-tin quả thực quá đắt hàng, không ngờ canh nóng lại nhiều người mua đến như vậy. Cũng may vận may của bọn họ không tồi, có thể giành được bát canh cuối cùng. Nhưng bát canh này nên để ai uống đây? Đó là cả một vấn đề.
“Anh không uống đâu, cơ thể anh Hai khỏe mạnh lắm đó, không sợ lạnh. Em uống một hớp đi, lát nữa anh mang đi cho ba mẹ."
Vãn Vãn khó xử uống một hớp, thật là thơm.
Ngày lạnh lẽo thế này mà được uống một bát canh nóng, cho dù mùi vị không ngon, không sánh được với món ăn mẹ nấu. Thế nhưng bây giờ uống vào trong miệng, Vãn Vãn cũng cảm thấy nó chính là bát canh thần tiên rồi.
Hai anh em ngồi trên ghế ở căng-tin, vừa uống canh vừa nghỉ ngơi.
“Vãn Vãn, anh nghe ngóng ra rồi, căng-tin bên này còn đang nấu tiếp, lát nữa canh nóng sẽ được bưng ra ngay” Kiến Binh đi nghe ngóng được chuyện này, bởi vì lần này căng-tin bán hết sạch canh nóng, đã để bọn họ nhìn thấy được cơ hội.
Đây là một cơ hội kiếm bộn tiền, đúng lúc bù lại chút phí cho nhà trường.
Căng-tin trường học thời kỳ này vẫn chưa có chế độ bao toàn bộ, tài sản ở căng-tin vẫn thuộc về tập thể nhà trường.
“Nào, em uống nhiều chút đi.” Kiến Binh nhìn Văn Vãn đang uống canh, anh ấy cảm thấy rất hài lòng.
Em gái vui vẻ, anh ấy cũng vui vẻ.
Em gái còn nhỏ như vậy, mũi đã bị lạnh đến đỏ ửng rồi, anh ấy đau lòng lắm đó.
Rất nhanh, canh nóng nấu xong đã được căng-tin dọn lên.
Hai người Vãn Vãn và Kiến Binh bưng hộp cơm chạy ra ngoài.
Hộp cơm kia là của Kiến Binh, có lúc anh ấy sẽ ăn cơm ở căng-tin, nên đã gửi hộp cơm ở đấy luôn. Lần này trùng hợp có chỗ sử dụng rồi.
Vừa mới đi ra đã nhìn thấy vợ chồng Tô Cần đang nói chuyện với một đôi vợ chồng khác.
Tuổi tác của đôi vợ chồng kia, Vãn Vãn tinh mắt phát hiện, không ngờ họ là ba mẹ của thím Ba, thư ký của xưởng đúc, sau này vì chuyện của chú Ba mà bị liên lụy theo, phải nghỉ hưu sớm.
“Hai người kia chẳng phải ông Mã và bà Trương của nhà thím Ba sao?” Kiến Binh cũng phát hiện ra bọn họ.
Bọn họ cũng ở đây, lẽ nào chú Ba cũng tham gia thi đại học? Vãn Vãn nghĩ, rồi tìm kiếm khắp nơi, nhưng không hề phát hiện được bóng dáng của thím Ba.
Thím Ba đâu?
“Ông Mã, bà Trương, thím Ba đâu ạ? Thím ấy ở nhà nghỉ ngơi ạ?” Vãn Vãn tò mò hỏi.
Dựa vào hiểu biết của cô nhóc với thím Ba, thím ấy yêu chú Ba như vậy, tuy rằng mồm miệng độc địa một chút nhưng nhất định sẽ ở bên cạnh chú Ba, sẽ cùng đến cổ vũ thi cử.
Nhưng cô nhóc tìm kiếm khắp nơi cũng không phát hiện bóng dáng thím Ba, chuyện này không bình thường chút nào. Thím Ba không giống người không quan tâm chú Ba.