Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vũ Đình luống cuống, nếu như lúc này thật sự bị định tội tuyên truyền mê tín, vậy cả đời này của cô ta cũng đừng nghĩ đến việc chuyển mình.

Tô Vũ Đình đã bị Tô Kiến Quốc kéo lên, sức lực của Vãn Vãn nhỏ, mặc dù có thể đẩy được nhưng không có khí lực lớn như Kiến Quốc, nắm chặt cũng không tốn khí lực quá lớn.

Bà nội Tô thấy vậy liền muốn xông lên xé đánh, lại bị cặp mắt lạnh như băng của Tia Chớp trừng cho đứng im.

Bị đôi mắt như vậy trừng cho, bà nội Tô có chút sợ hãi, dù sao cũng là một con súc sinh, nếu quả thật trở nên hung ác, nếu như Tô Kiến Binh không giữ chặt, thật sự có thể sẽ cắn xé bà ta.

"Tô Vãn Vãn không cho mày làm như vậy! Con bé thế nhưng là chị của mày, là phúc tinh của nhà họ Tô chúng ta! Một sao chổi tai tinh như mày, không được động vào nó!"

Lúc đầu Vãn Vãn không muốn nhao nhao với bà nội Tô, nhưng lúc này bà ta đã nhục mạ thành dạng này, nói cô bé là tai tinh sao chổi, vừa rồi còn mắng mẹ cô bé, cô bé không muốn nhịn nữa.

Cô bé đã nhịn đủ lâu rồi!

"Phúc tinh trong mắt bà, vậy mà lại định dùng tóc của tôi để đổi mệnh với đứa tai tinh này! Bà nội, bà luôn miệng nói chị ta là phúc tinh, mang đến phúc gì cho mấy người rồi? Cháu gái bảo bối kia của bà là biết mình không may bao nhiêu cho nên trăm phương ngàn kế muốn đổi mệnh với tôi! Cũng chỉ có bà ngốc đến đáng thương, cho là mình nâng bảo bối phúc tinh đấy!"

Bà nội Tô mở to hai mắt, đổi mệnh?

Tảo Tảo tại sao có thể làm vậy? Đổi mệnh với tai tinh, đây là ngại mạng mình quá dài sao?

Tô Vãn Vãn xích lại gần bên tai của bà ta, nhỏ giọng nói những lời chỉ hai người mới có thể nghe được: "Bà nội, tôi sẽ nói cho bà biết một việc, lúc trước tôi và chị ta được sinh ra, thầy tướng số bà gặp phải có lẽ thật sự có bản lĩnh. Nhưng có vài người muốn có tất cả, dùng tay bày ra tất cả, thật chính là thật, giả chính là giả, thật nó cũng không thành giả được. Không phải bà tự lừa mình dối người cảm thấy chị ta là phúc tinh, vậy chị ta chính là phúc tinh Con ngươi của bà nội Tô kịch liệt co rút lại.

"Lúc ấy mẹ tôi sắp mang thai được chín tháng, bên bác cả còn chưa được tám tháng, muốn sinh con sớm hơn so với người lớn hơn bọn họ một tháng, không dở chút thủ đoạn làm sao được? Cũng chính là người bà ngốc nghếch này, lại bị lừa bịp, còn tự nhận mình rất thông minh, coi là việc này chỉ một mình bà biết, không có ai biết nữa. Nhưng không biết đã sớm bị tính kế đến sát sao, người ta một người ngay cả sinh ba đứa con gái, dưới tình huống chỉ có một đứa con trai, thật vất vả mới mang thai một đứa nữa, nếu như sinh một đứa con gái thì làm sao bây giờ? Đối với bà nội trọng nam khinh nữ như bà, không đùa nghịch chút tâm cơ, bà làm sao có thể đối tốt với nhà bác Cả được? Nhà bác cả làm sao có thể đạt được lợi ích chứ? Không phải sao, bà quả nhiên là bị lừa rồi?"

Bà nội Tô hoảng hốt, bén nhọn lấy thanh âm nói: "Mày! Mày nói láo!"

"Tôi không hề nói láo, tôi lừa bà hay không, có chỗ gì tốt với tôi chứ? Dù sao ngày tháng của nhà tôi bây giờ càng ngày càng tốt đẹp, bên nhà bác cả lại càng thêm chênh lệch, hiện tại ngay cả anh họ Kiến Hoành cũng không cần các người. Nếu không bà cho rằng Tô Tảo Tảo vì sao lại nghĩ hết cách đổi mệnh với tôi? Bởi vì chị ta biết, chỉ có đổi mệnh với tôi, chị ta mới có thể sống tốt được"

Bà nội Tô ngồi bệt xuống đất.

Con hổ nhỏ cuối cùng vẫn vươn móng vuốt nhỏ ra, cào lòng bà nội Tô một chút, làm lòng bà ta bị cào loạn.

Bà nội Tô càng không ngừng lắc đầu: Không thể nào, sao bà ta sai được? Nhất định là sai ở đâu đó, nhất định là vậy…

Sau khi Tô Vũ Đình bị áp đi, trong lòng vẫn luôn nghĩ nên thoát thân thế nào.

Nhưng Tô Kiến Quốc nắm chắc cực kỳ, cô ta không phản kháng được. Cô ta nhìn về Tô Kiến Hoành đi phía sau, hô: "Anh, cứu em! Anh, cứu em, em là em gái ruột của anh mà!"

Nội tâm Tô Kiến Hoành phức tạp, xoắn xuýt, Tô Tảo Tảo là em ruột của anh ta. Nhưng mà em gái ruột này của anh ta có lỗi với Vãn Vãn, Vãn Vãn cũng là em gái của anh ta.

Lúc mới đầu anh ta đã bắt đầu xoắn xuýt, đến sau cùng kiên định, cuối cùng mắt điếc tai ngơ với sự cầu cứu của Tô Tảo Tảo.

Nhưng anh ta cũng không muốn tận mắt đi xem cô ta bị trừng phạt như thế nào, nói với Kiến Dân: "Đợi lát nữa em nói với anh em và Vãn Vãn, anh đi về trước. Kết quả xử lý của bên kia, đến lúc đó em nói cho anh biết là được rồi, anh liền không xen vào chuyện này."

Anh ra không muốn xen vào, cũng không xen vào được. Mặc kệ anh ta là giúp Tảo Tảo, hay là giúp Văn Vãn, đều sẽ có người nói anh ta. Kẹp ở giữa, trong ngoài anh ta đều không phải là người.

Tô Kiến Hoành yên lặng rời đi.

Thôn ủy, rất nhiều người vây quanh.

Tô Vũ Đình bị áp ở bên trong thôn ủy, không thể động đậy.

Vãn Vãn và các anh trai an vị trên ghế thôn ủy, Tia Chớp ngồi xổm ở bên cạnh, đang le lưỡi nhìn Tô Vũ Đình.

Tô Vũ Đình bị Tia Chớp nhìn sợ, "oa" một tiếng bật khóc.

Bí thư chi bộ ông Sơn Thúc cùng đội trưởng Đại Minh vốn đang nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào, lại nghe thấy Tô Vũ Đình khóc ở đó, lập tức trở nên tức giận.

"Khóc! Khóc cái gì mà khóc! Còn không dừng lại cho tôi!" Đầu của ông Sơn Thúc đều bị khóc đau, rống lớn một tiếng.

Lúc đầu Tô Vũ Đình đang khóc, bị ông ta hô một cái lập tức ngừng lại, nước mắt còn treo ở trên mặt, như vậy dường như có chút đáng thương, làm cho những người khác ở thôn ủy có lòng đồng tình.

"Đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Vãn Vãn, hai chị em hai người đây là gây chuyện gì?" Bí thư chi bộ ông Sơn Thúc cảm thấy có chút đau đâu.

Tô Tảo Tảo này cùng Tô Vãn Vãn, nhà thằng cả với nhà thằng hai, bắt đầu từ khi hai đứa bé ra đời, vẫn náo không ngớt, lại thêm một bà nội Tô chuyện gì cũng không hiểu, thật sự là loạn thấu rồi.

Tô Vãn Vãn nói rõ một năm một mười chuyện xảy ra gần đây cho bí thư chi bộ ông Sơn Thúc và đội trưởng Đại Minh, trọng điểm là chuyện Tô Vũ Đình sau khi lấy tóc mời thầy bói đổi mệnh, nói ra tất cả.

Lông mày của bí thư chi bộ ông Sơn Thúc đã nhăn lại với nhau, việc này coi như là nghiêm trọng.

Hiện tại vốn đang đả kích mê tín, Tô Tảo Tảo này biết rõ còn cố phạm phải.

Trước kia là bà nội Tô, bởi vì chuyện mê tín suýt chút nữa bị ủy hội cách chức. Nếu không phải ông ấy bảo đảm, lại có bí thư Lý sợ liên lụy cả nhà của chú hai cũng đưa lời hữu ích, cuối cùng lúc này mới bị phạt giáo dục trong thôn.

Việc này thật vất vả mới trôi qua, Tô Tảo Tảo này lại xảy ra chuyện gì?

Thấy bí thư chi bộ ông Sơn Thúc lại không lên tiếng, Vãn Vãn biết ông ấy nhất định muốn biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không có.

"Ông Sơn Thúc, chuyện này ông không thể cứ buông tha chị ta như vậy, hành động của chị ta rất ác liệt"

Bí thư chi bộ ông Sơn Thúc nói: “Vãn Vãn à, chuyện chỉ là mấy đứa đoán thôi, cũng không có chứng cứ. Nói ra ngoài như vậy, không dễ phục chúng”. Ông ấy cũng không muốn bao che cho cô ta nhưng mọi thứ đều cần một chứng cứ, nếu không làm sao phục chúng?

Tô Vãn Vãn nói: “Đương nhiên là có chứng cứ. Lúc ấy chị ta đang giao dịch với một người ở phía sau núi, những thứ này đều được chúng cháu nhìn thấy”.

Bí thư chi bộ ông Sơn Thúc nói: "Người giao dịch với cô bé đâu? Còn những đạo cụ kia, còn có chứng cứ Tô Tảo Tảo làm những chuyện này, đều cần được bày ra, mới có thể để mọi người tin tưởng"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK