Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy chẳng qua là tôi thuận miệng nói một chút. Nếu như tôi có thù với một nhà của Tô Cần, đó không phải là cũng có thù với nhà cô rồi hay sao? Vậy tại sao tôi phải giúp cô? Cô nói láo cũng không suy nghĩ một chút, lời này nói ra ai tin chứ?"

Tô Vũ Đình giờ khắc này có một loại cảm giác hết đường chối cãi, trước kia đều là cô ta tính toán người khác, lúc nào biến thành cô ta bị người mưu hại rồi?

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nén giận.

"Vãn Vãn à, Tảo Tảo cũng không thể bị bắt. Cháu đừng quên, cháu là em họ của nó, nếu như nó bị bắt, cả một nhà họ Tô chúng ta đã trễ rồi, gia đình các cháu với nhà chú ba cũng không thoát khỏi liên can. Đến lúc đó nhà cháu sẽ bị kéo chân sau, buông tha cho Tảo Tảo đi, đến lúc đó bác nhất định sẽ quản giáo chặt chẽ." Lưu Chiêu Đệ đột nhiên nói.

Lưu Chiêu Đệ hận thấu đứa con gái này, không có chuyện gì trêu chọc Tô Vãn Vãn làm gì? Chuyện tốt không có, chuyện xấu ghé qua? Nếu như Tảo Tảo bị định tội mê tín, nhà bà ta thật sự xong đời, cả đời cũng đừng nghĩ xoay người, sẽ bị treo biển hành nghề dạo phố, đây chính là tội lớn.

Bà ta nhất định phải bảo vệ con gái, vì người trong nhà cũng muốn bảo vệ. Không thể để cô ta hại cả nhà. Giờ khắc này, bà ta hối hận bao nhiêu thì hối hận bấy nhiêu.

Tô Vũ Đình liên tục gật đầu: "Đúng vậy, chị không thể bị bắt, nếu như chị bị bắt, em cũng không chiếm được chỗ tốt gì, còn có ba anh trai kia với ba mẹ em. Công việc của ba em nhất định sẽ mất, việc này chúng ta giải quyết nội bộ là được rồi, đừng nháo đến cục công an!"

Cô ta sợ, thật sự đã sợ!

Hiện tại cũng chỉ hi vọng có thể cầm bài tình thân để đả động, chỉ cần Vãn Vãn do dự, không dám cầm tiền đồ của nhà chú hai đến làm tiền đặt cược, như vậy cô ta còn có thể cứu.

Thời đại này sợ nhất chính là liên đới. Người có quan hệ m.á.u mủ, một phương bị phạt, những người khác cũng không thoát khỏi trừng phạt, đều phải đánh thành phần tử loại đen.

Đừng bảo là bọn họ, xem như thôn Hạ Hà, cũng sẽ bị liên lụy.

Nếu không vì sao nhiều lần bà nội Tô lão thái nói chuyện mê tín như vậy, được bí thư chi bộ Sơn Thúc bảo vệ chứ? Cũng không phải là bởi nguyên nhân này hay sao?

Rất nhiều người trong thôn Hạ Hà đều có quan hệ thân thích, đều trong một gia tộc lớn, ai không có chút quan hệ m.á.u mủ? Chỉ là xa hay gần thôi.

Tô Vãn Vãn nhìn một tia đắc ý dưới con mắt hốt hoảng giãy giụa của Tô Vũ Đình, cô bé trầm mặt xuống, hung hăng nói: "Việc này, không thể giấu! Tô Tảo Tảo nhất định phải nhận được trừng phạt!"

"Mẹ, nhanh đi gọi ông nội, để ông nội đến, khuyên nhủ Vãn Vãn." Tô Vũ Đình vội vã.

Việc này chỉ có ông cụ ra khuyên, ông cụ thích sĩ diện, mà nhà thằng cả đổ mất, nhà thằng hai thằng ba cũng sẽ bị trừ tận gốc. Ông cụ chắc chắn sẽ không để gia đình chủ ba bị thương tổn.

Lưu Chiêu Đệ mặc dù hận c.h.ế.t Tô Vũ Đình làm việc này, có lẽ sẽ hại nhà mình, nhưng lúc này nàng cũng không thể bỏ mặc không quan tâm. Đúng, tìm ông cụ, có lẽ sẽ có cách.

"Việc này, tuyệt đối không thể nhân nhượng!" Ngay lúc mấy người Tô Vũ Đình nghĩ đến biện pháp, lúc bí thư chi bộ Sơn Thúc do dự bất định, giáo sư Lý đột nhiên xuất hiện ở thôn ủy.

"Giáo sư Lý, sao ngài lại ở đây?" Sơn Thúc quyết tâm nghênh đón.

Mặc dù giáo sư Lý còn chưa cởi mũ xuống nhưng ông ấy biết, giáo sư Lý sớm muộn sẽ lấy được mũ về, đoạn thời gian trước người của bộ giáo dục tỉnh đã đến rồi.

Ai biết có phải mấy ngày nay, Tỉnh ủy sẽ phái người tới nữa hay không?

"Việc này tôi đã viết thư cho lão Tiêu, việc này nhất định phải nghiêm tra. Tất cả nhân viên tham gia, bắt lại thẩm vấn toàn bộ." Giáo sư Lý nghiêm túc nói từng câu từng chữ.

"Nhất định phải bắt Tô Vũ Đình lại!" Giáo sư Lý nói thêm một câu.

Sự xuất hiện của giáo sư Lý khiến tất cả người dân trong thôn ủy hết sức kinh ngạc.

Thân phận hiện tại của giáo sư Lý, mặc dù còn chưa tháo mũ xuống, nhưng sớm muộn gì ông ta cũng sẽ trở về tỉnh thành. Dù cho bí thư Viễn Sơn và đội trưởng Đại Minh có đắc tội với bất kỳ ai cũng không đắc tội với giáo sư Lý.

Hơn nữa giáo sư Lý cũng nói rằng ông ta đã viết thư cho ông cụ Tiêu rồi. Ông cụ Tiêu là ai chứ? Đó là một nhà lãnh đạo vĩ đại, đến ngay cả bí thư Viễn Sơn và đội trưởng Đại Minh càng không dám đắc tội với ông ta.

Huống gì Tô Vũ Đình thật sự đã phạm phải tội ác tày trời.

Tuyên truyền mê tín dị đoan, còn thông đồng làm bậy với những người thuộc giáo phái.

Nếu không phải vì thấy cô ấy đã bị bắt, rất nhiều thôn dân ở thôn Hạ Hà sẽ phải gánh chịu hậu quả, bí thư Viễn Sơn và đội trưởng Đại Minh cũng không muốn bảo vệ cô ấy.

Lúc trước còn có thể bảo vệ được, hiện tại e là bảo vệ không nổi.

Bất cứ thứ gì liên quan đến giáo phái thì ai cũng không bảo vệ được. Nếu trong phút chốc bảo vệ nhau, sau này cấp trên điều tra rõ ra thì thôn Hạ Hà này phải làm sao?

Bí thư Viễn Sơn nói: “Hãy để dân quân áp giải hai người này và đem họ đến cục cảnh sát ngay trong đêm đi"

Đây là một việc lớn, ông ấy không dám qua loa, cũng không dám để dân làng bình thường áp giải đi, dân quân của dân làng đã xuất hiện, đích thân đem người đến cục cảnh sát.

Tô Vũ Đình ngay lập tức hiểu rằng cô ta lại không phải là Liễu Đại Phú. Bởi vì trước đó Liễu Đại Phú đã từng bị bắt, lần này lại bị bắt tiếp cũng không có vấn đề gì.

Cô ta thì khác, nếu cô ta bị bắt, vậy thì cuộc sống của cô ta coi như tiêu rồi. Đừng nói đến cuộc sống của người thường, ngay cả cuộc sống bình thường ở mức thấp nhất cũng không còn nữa.

Càng đừng nói đến chuyện đi học, có thể sống được đã là tốt lắm rồi. Nếu đó chỉ đơn giản là sự mê tín thôi thì đã chả có gì rồi nhưng người đạo sĩ đó hóa ra lại là một người giáo phái.

Tiêu rồi tiêu rồi.

Tô Vãn Vãn bình tĩnh nhìn vẻ mặt Tô Vũ Đình, cô bé biết trong lòng Tô Vũ Đình đang tính toán làm thế nào để thoát khỏi nguy hiểm.

Cô bé cũng không ngờ rằng lần này lại ra đòn mạnh như vậy.

Lúc đầu chỉ nghĩ cùng lắm nó chỉ được coi là mê tín dị đoan bình thường, cùng lắm là nâng lên thành cuộc trao đổi, nhưng người ta có thể lấp l.i.ế.m hoặc phủ nhận. Giờ thì tốt rồi, tên Liễu Đại Phú đó vậy mà trước kia còn có tiền án, hơn nữa còn là một người có tiền án lớn.

Nhưng cô bé thật sự không muốn bỏ qua cho Tô Tảo Tảo. Hết lần này đến lần khác, dưới sự ngược đãi và chèn ép nhỏ nhen của đối phương. Cô bé luôn muốn rằng nước sống sẽ không phạm nước giếng, nhưng lần sau lại càng quá đáng hơn lần trước.

Trộm gà không được còn mất nắm thóc, cái đạo lý này cô bé hiểu.

Đến cả anh họ Kiến Hoành cũng đã từ bỏ cô em gái này, không có ý định xen vào những chuyện của cô ta. Những gì Tô Vũ Đình đã làm, cả thế giới đều không thể chịu đựng được.

“Các người không thể bắt tôi! Tôi thật sự không hề biết người này là người của giáo phái, tôi cũng là bị lừa gạt thôi. Ông nội Sơn, cháu còn nhỏ, cháu không hiểu chuyện, cháu xin ông, thả cháu đi, thả cháu đi đi, sau này cháu không dám nữa, không bao giờ dám nữa."

Lưu Chiêu Đệ cũng nói: “Ông Sơn Thúc, Tảo Tảo của chúng ta vẫn còn nhỏ. Con bé mới có chín tuổi, biết cái gì đâu? Chỉ là con bé bị tên Liễu Đại Phú này lừa gạt. Chúng ta dù gì cũng là người cùng một tổ tiên, nếu Tảo Tảo bị bắt rồi, cả dân làng chúng ta ai không phải là họ hàng thân thích chứ?"

Bí thư Viễn Sơn tối sầm mặt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK