Vãn Vãn nói: “Ông nội, ông với bà nội đã cho cháu một căn biệt thự ở trên tỉnh rồi, căn biệt thự này cháu không thể nhận."
Bà nội Thiệu nói: “Vãn Vãn, đây là tâm ý của ông nội với bà. Căn biệt thự ở tỉnh thành bên kia có ý nghĩa không giống với căn biệt thự này. Lần này là cho con làm hồi môn, con không thể từ chối."
Vãn Vãn nói: “Quà của người lớn không thể từ chối, vậy ông bà nội, cháu liền nhận ạ."
Tô Thường Minh nói: “Lúc này mới ngoan.
Bà nội Thiệu nói: “Thời gian trôi thật nhanh, Văn Vãn sắp lập gia đình rồi"
Còn nhớ rõ lần đầu gặp Vãn Vãn cô mới bao nhiêu tuổi?
Cũng mới mười tuổi, giờ đã thành con gái lớn rồi, sắp sửa đính hôn rồi.
Nhìn Vãn Vãn, bà nội Thiệu không khỏi nghĩ tới bản thân, bà ấy cùng bạn già lần đầu gặp mặt, còn có cảnh tượng bạn già cầu hôn bà ấy.
Hiện giờ cháu gái sắp lấy chồng, thời gian trôi thật nhanh, bà ấy cùng bạn già cũng già hết rồi.
Nhưng đời này, bà ấy cảm thấy thực hạnh phúc.
Có thể gặp chồng, là may mắn lớn nhất cả đời của bà ấy.
Gặp được một người yêu chính mình không hề dễ dàng.
Có thể yêu lẫn nhau lại càng không dễ.
Vãn Vãn có thể gặp được Trình Kiêu, cũng là một may mắn lớn.
“Vãn Vãn, quý trọng người trước mắt, bà nội chúc phúc cho con."
Vãn Vãn nói: “Bà nội, con sẽ."
“Đi thôi, ra nói chuyện với Trình Trình đi, các cháu trẻ tuổi khẳng định có lời chưa nói xong"
Hai nhà Tiêu Tô kết thân, làm cho huyện Nghi An oanh động, càng không nói đến thôn Hạ Hà.
Người ở nhà cũ vốn muốn tới cửa, nhưng nghe nói Tô Thường Minh ở đó, bà nội Tô cũng không dám tới nữa.
Bà ta không tới cửa, còn vì một nguyên nhân nữa, chính là hôm nay bà ta ngoài ý muốn gặp phải một người.
Đó chính là thầy bói, vị thầy bói đó, có đốt thành tro bà ta cũng nhận ra.
Năm đó chính ông ta đoán mệnh, nói Tảo Tảo là phúc tinh, Vãn Vãn là tại tinh.
Nhưng bà ta cũng không đợi được cái gọi là phúc tinh, cũng không nhìn thấy cái tai tinh mang bao nhiêu tai họa đến cho nhà họ Tô.
“Ông là đồ lừa đảo!” Bà nội Tô suýt chút nữa chửi ầm xông lên.
Người nọ nói: “Này! Mệnh của bà!” Nhìn từ trên xuống dưới bà ta, cuối cùng lắc đầu: “Cái thứ gọi là số mệnh này thật sự không thể kiểm soát được. Vốn dĩ bà cứu tôi một mệnh, nên tôi mới sửa số mệnh đau khổ của bà, chỉ điểm cho bà. Không nghĩ tới mệnh của bà so với lúc trước còn kém hơn, bà không nghe lời tôi, đem phúc tinh đuổi đi, giữ lại tai tinh trong nhà?"
“Tôi chính là nghe theo lời ông, sinh trước là phúc, sinh sau là tai, sinh sớm một phút, tôi liền đặt con bé dưới mắt nhìn, nhưng con bé cũng không mang đến cho tôi phúc khí gì cả."
Người đàn ông liếc nhìn hướng nhà Vãn Vãn, ngón tay tính toán: “Phúc tinh ở bên kia, bởi vì sinh sớm nên không dùng được. Tôi nói phúc tinh, là nói con gái của nhà con trai thứ hai."
Bà nội Tô mở to hai mắt: “Vì sao?"
“Đứa con dâu thứ hai của bà mang thai sinh đủ tháng, đó là phúc, còn đứa con của con trai cả bà, lẽ ra không nên sinh vào tháng đó, chẳng phải là sinh non sao?"
Bà nội Tô thân thể mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Người nọ thở dài, lắc đầu ném lại một câu: “Đừng làm điều ác nữa, nếu không phần đời còn lại của bà còn tồi tệ hơn!” Rồi đi về phía nhà Vãn Vãn.
“Ông rốt cuộc đến rồi à?” Ông nội Tiêu ra đón.
Hóa ra người nọ là được ông nội Tiêu mời để chọn ngày cho Vãn Vãn với Trình Kiêu.
Ông ấy cùng ông nội Tiêu quen biết đã bốn mươi năm, trước kia từng bị chỉ trích, giờ lại là khách quý nhà họ Tiêu.
Ông nội Tiêu rất tin tưởng ông ấy, là chuyện chung thân đại sự của cháu trai cùng cháu dâu nên ông chỉ tin tưởng ông ấy.
“Lệnh tôn cùng Tô tiểu thư là duyên phận kiếp trước tu thành.” Ông ấy cũng không thừa nước đục thả câu, bấm đốt ngón tay cười nói.
Tô Thường Minh ở Hồng Kông mấy thập niên, đối với huyền học cũng tin tưởng, ông ấy nói: “Tốt rồi, tốt rồi"
Vãn Vãn cùng Trình Kiêu nhìn nhau, duyên phận kiếp trước?
Hai người họ không quá tin cái này, nhưng từ duyên phận kiếp trước vẫn là chạm vào trái tim Trình Kiêu.
Anh thích người ta nói như vậy.
Ở trong mắt anh, anh cùng Vãn Vãn chính là duyên phận tu thành từ kiếp trước.
Nếu không, anh sao có thể gặp Vãn Vãn?
Vãn Vãn cũng nghĩ đến kiếp trước cô với Trình Kiêu cũng không quen biết nhau.
Nhưng hai chữ duyên phận này thật sự rất kỳ diệu.
Nếu cô không xuyên không thì sẽ không có một cuộc đời hạnh phúc như này.
Có lẽ đời trước cô đã cứu vớt cả ngân hà, mới đổi được một đời hạnh phúc cùng Trình Kiêu.
Vãn Vãn chờ Trình Kiêu cầu hôn nhưng không thấy.
Cô nghĩ, Trình Kiêu đã quên chuyện này.
Hôn sự nhà Tiêu Tô, đã được người lớn hai nhà định xong.
Nhưng Trình Kiêu vẫn chưa cầu hôn, này cũng thật là.
Vãn Vãn đợi tiếp, liền đợi hai năm.
Một năm, Vãn Vãn tròn hai mươi tuổi.
Một năm nữa, cô rốt cuộc tốt nghiệp Hoa Đại.
Mà trong hai năm này, công việc kinh doanh của Trình Kiêu ngày càng lớn mạnh, đã thành lập tập đoàn Tiêu thị.
Năm Vãn Vãn tốt nghiệp, trong lễ tốt nghiệp, trên trời đột nhiên nổ pháo hoa.
Pháo hoa là đặt làm, trên pháo hoa còn có mấy chữ, kết hợp lại chính là: Vãn Vãn, gả cho anh nhé!
Tất cả giáo viên cùng sinh viên đều bịt miệng kinh ngạc nhìn một màn này.
Vãn Vãn cùng nhìn một màn này, cô nhìn Trình Kiêu chậm rãi đi tới.
Sau đó quỳ một gối xuống: “Vãn Vãn, xin hãy gả cho anh!” Trên tay là hộp gấm đã mở, bên trong đặt một nhẫn kim cương.
“Đồng ý! Đồng ý!” Trong đám đông đột nhiên có người hô.
Vãn Vãn nháy mắt.
“Vãn Vãn, xin hãy gả cho anh!"
Vãn Vãn cảm động, vươn tay trái ra cho anh.
Chiếc nhẫn kim cương được đeo vào ngón áp út của CÔ.
“Hôn một cái! Hôn một cái!” Lộ Giai Kỳ đột nhiên hô lên.
“Hôn một cái! Hôn một cái!” Trong đám đông cũng có người hô.
Trình Kiêu ôm lấy cô, ấn xuống một nụ hôn.
Thời gian của Vãn Vãn với Trình Kiêu đều được sắp xếp rất kín.
Sau khi tốt nghiệp Hoa Đại, Vãn Vãn tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh, trực tiếp ra nước ngoài.
Trình Kiêu vì Vãn Vãn cũng ra nước ngoài, mở công ty ở nước ngoài luôn, cũng tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh luôn.
Hai nhà họ Tiêu Tô giục hai người họ kết hôn, nhưng cả hai đều bận rộn với sự nghiệp cùng học hành, dường như đã quên mất việc kết hôn.
Vèo cái, đã ngây người ở nước ngoài ba năm.
Vốn ban đầu nhà họ Tô thấy Vãn Vãn sớm vậy đã gả cho nhà họ Tiêu, còn có chút luyến tiếc. Nhưng về sau, thấy Vãn Vãn cùng Trình Kiêu đều bận rộn với sự nghiệp, học hành, không có ý định kết hôn thì cả nhà họ Tô đều sốt ruột.
Trình Kiêu thật ra cũng vội, nhưng anh chưa bao giờ giục Vãn Vãn, trong mắt anh quyết định của Văn Vãn mới quan trọng.
Thẳng đến khi Vãn Vãn 24 tuổi, hai nhà họ Tô, Tiêu không chịu được nữa, hai nhà hợp lại, ra lệnh cho Vãn Vãn với Trình Kiêu: Lập tức kết hôn.
Ngày cưới đã được ấn định, là ngày quốc khánh 1 tháng 10.
Lúc này Vãn Vãn cùng Trình Kiêu mới từ nước ngoài trở về.
Ba năm này, công ty của Trình Kiêu ở nước ngoài đã mở hai chi nhánh.
Mà Vãn Vãn du học nước ngoài trở về cũng không vào làm cho công ty của Trình Kiêu, mà đến một trường đại học làm giảng viên đại học.
Cô cho rằng nghề dạy học, giáo dục con người này rất tốt.
Trong nhà có một người xây dựng sự nghiệp là đủ rồi, cô không cần phải khởi nghiệp nữa, hơn nữa tính cách của cô cũng không hợp với kinh doanh.
“Vãn Vãn, Trình Trình, ngày cưới đã định, đám cưới hai con cũng không cần bận tâm, người nhà sẽ lo hết mọi thứ, hai đứa chỉ cần trình diện vào ngày tổ chức hôn lễ là được.” Tô Cần nói với hai người trẻ tuổi.
Ông nội Tiêu cũng nói: “Nên làm đám cưới rồi, ông nội cũng biết hai đứa bận công việc, nhưng dù bận rộn đến đâu cũng phải kết hôn, ông nội còn muốn ôm chắt trai vào lòng, để tận hưởng niềm vui cuối đời"
Vãn Vãn cùng Trình Kiêu nhìn nhau cười, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Bọn họ nên kết hôn thôi.