Cô không hay biết cái gì, nghỉ ngơi một lúc, ăn một chút gì đó, uống chút nước, đã tràn đầy năng lượng rồi quay sang nói với Trình Kiêu: "Anh Kiêu này, chúng ta bắt đầu leo núi đi, xem ai có thể leo lên trên đỉnh"
Trình Kiêu nói: "Đực thôi, chúng ta so xem ai sẽ đến đó trước tiên "Được, người đến trước có thể yêu cầu người còn lại làm bất kỳ chuyện gì, có được không?" Vãn Vãn cô cùng hưng phấn.
Trình Kiêu cưng chiều nói: "Được!"
Chỉ cần Vãn Vãn muốn, anh đều bằng lòng vì cô mà làm bất cứ chuyện gì.
Chỉ cần Vãn Vãn có thể vui vẻ.
Nhưng anh cũng sẽ không cho phép xuất hiện những gì làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Vãn Vãn.
Mà người đang cố gắng làm phá hủy tâm trạng tốt này, tất nhiên cũng đừng có trách anh độc ác.
Anh ngoảnh đầu lại nhìn Tiểu Ngô, người phía sau cho anh một ánh nhìn trấn an, anh lại đưa mắt nhìn về phía trước.
Lúc này, Vãn Vãn đã chạy được rất xa, đang đứng từ xa vẫy tay với anh: “Anh Kiêu, mau đến đây!"
Trình Kiêu nở nụ cười dịu dàng: "Được, anh tới đây!"
Ba ngày này, Trình Kiêu đưa Vãn Vãn đi chơi khắp nơi, chỗ nào vui thì đi chỗ đó, chỗ nào có đồ ăn ngon thì đến đó ăn.
Trong thời gian ba ngày này Vãn Vãn thư giãn rất nhiều, không còn lo lắng đến chuyện thi cử nữa.
Qua thời gian ba ngày, cô đến địa điểm thi và tham gia thi đấu.
Cuộc thi này của họ tương đối là khép kín, giống như thi đại học vậy, có muốn vào quan sát gì gì đó thì cũng không được.
Trình Kiêu vẫn luôn ở bên cạnh Vãn Vãn, còn những chuyện khác thì anh không nhắc gì đến.
Không có chuyện gì có thể sánh được với Vãn Vãn, bất cứ chuyện gì cũng có thể để sang một bên.
Về phần chuyện của Mạc Ngọc Nguyệt, anh đã nhờ Tiểu Ngô đi giải quyết rồi.
Nhưng trước khi để Tiểu Ngô đi giải quyết thì anh đã đem chuyện này nói với ông cụ Tiêu rồi.
Dẫu sao thì Mạc Ngọc Nguyệt đã ở lại nhà họ Tiêu hơn mười năm rồi, tình cảm với ông cụ rất tốt. Trước khi để Tiểu Ngô đi thì chắc chắn sẽ phải báo với ông cụ rồi.
Lúc đó ông cụ Tiêu trầm mặc một lúc rồi nói: "Chuyện này cháu cứ yên tâm mà làm."
Có sự cho phép của ông cụ, Trình Kiêu cũng không còn lo gì nữa.
Chuyện này đương nhiên không cần đích thân anh phải ra tay, có Tiểu Ngô bên cạnh trợ giúp, còn cần gì đích thân anh phải đi làm.
Anh vốn nghĩ rằng, Mạc Ngọc Nguyệt sẽ không tự mình tìm đến chỗ anh, trường học còn có bác bảo vệ đứng trông, chắc hẳn cô ta sẽ không dám gây ra chuyện gì.
Và anh cũng vốn không thích những lần cãi vã, phá hoại của cô ta, nhưng lần này lại dám làm loạn vào lúc Vãn Vãn có mặt, vậy thì không chỉ còn đơn thuần là cãi vã nữa rồi.
Chờ đợi khá lâu, nhưng Trình Kiêu lại không hề thấy mệt, cũng không nghĩ rằng chờ đợi là giày vò.
Những chuyện liên quan đến Vãn Vãn anh đều không cảm thấy có gì là giày vò cả, ngược lại lại có chút hưởng thụ.
Chỉ cần có cơ hội có thể đồng hành bên cạnh, cùng nhau chứng kiến đối phương trưởng thành thì sao có thể bỏ qua khoảnh khắc đáng nhớ như này được. Chẳng mấy chốc tiếng chuông đã vang lên, cuối cùng cuộc thi đã kết thúc.
Bất kể kết quả có như thế nào, bất kể là có thể đạt được giải gì, cuối cùng cũng không cần phải nơm nớp lo sợ nữa rồi.
"Đi thôi Vãn Vãn, chúng ta đi ăn cơm." Trình Kiêu dắt tay cô tiến về phía trước.
Còn về chuyện thành tích, sớm muộn gì cũng sẽ có kết quả, cho nên lúc này không cần phải gấp gáp làm gì.
Nếu bên đó vừa có kết quả thì bên anh sẽ được thông báo đầu tiên.
Người của anh vẫn còn ở bên đó theo dõi, thành tích vừa được công bố không cần bọn anh phải đích thân qua đó nhận kết quả mà sẽ có người tới thông báo.
Trình Kiêu rất nhanh đã đưa cô đi ăn đồ ăn vặt, quán này ở gần Hoa đại, mùi vị món ăn ở đây rất được.
Anh tự mình lái xe, không để Tiểu Ngô lái.
Tiểu Ngô bị anh nhờ đi làm việc, mà kể cả Tiểu Ngô không có việc gì thì anh cũng sẽ không để cậu ta đi theo.
Đây là cuộc gặp riêng giữa anh và Vãn Vãn, sao có thể để người khác làm kỳ đà cản mũi?
Có người khác đi cùng, chơi cũng chẳng còn vui nữa.
Vãn Vãn đương nhiên không biết những chuyện này, hôm nay không nhìn thấy Tiểu Ngô, cô có chút kinh ngạc. Mặc dù kinh ngạc một chút nhưng cũng không có gì lạ lắm.
Dù sao thì Tiểu Ngô cũng là cảnh vệ của ông cụ Tiêu, có rất nhiều việc cần anh ta phải đi làm. Mặc dù anh ta sắp giải ngũ rồi nhưng chẳng phải hiện nay Tiểu Ngô vẫn chưa giải ngũ sao? Hơn nữa cậu ta còn học kinh doanh với Trình Kiêu, quả thực rất bận.
Còn cô thì chẳng nghĩ gì đến có hay không có ký đà cản mũi, chủ yếu là cô vẫn còn chưa có mối tình nào vắt vai, và cũng chẳng nghĩ rằng mình và Trình Kiêu là mối quan hệ yêu đương.
Trình Kiêu ở bên cạnh cô không nói lời gì, chỉ im lặng nhìn cô, khi cô muốn mua gì, người trả tiền và cầm đồ đều là anh, người ăn và mua đồ ăn thì là Vãn Vãn.
Những ngày như vậy, quả thực rất thoải mái.
Hai người vừa ăn vừa chơi, cứ như vậy hai ngày dần trôi qua, cuối cùng cũng đã đến lúc có kết quả. Kết quả lần này nhanh như những cuộc thi lần trước, cuộc thi lần này có rất nhiều cạnh tranh, cần phải có kiến thức nhiều, hiểu biết rộng.
"Vãn Vãn, em đoán xem mình có thể giành được giải thưởng không?" Trước khi nhận được thông báo về giải thưởng, Trình Kiêu hỏi cô.
Vãn Vãn nói: "Mặc dù em rất mong có thể giành được giải nhất nhưng mà chắc là không được như những gì mong ngóng, được ở trong top ba là cũng tốt rồi, em cũng có niềm tin vào chính mình lắm đấy!" Kiếp trước Vãn Vãn bởi vì mắc bệnh, đa sầu đa cảm, luôn thích thông qua những lời văn mà ghi lại những suy nghĩ trong đáy lòng mình.
Ghi lại nhiều, vốn văn cũng càng nhiều lên.
Kiếp này, sức khỏe tốt hơn, cũng không còn đa sầu đa cảm như trước nữa, những ngày tháng được chăm sóc, cưng chiều khiến tâm tình cô rất tốt, thì sao lại nghĩ đến việc viết nhật ký đó nữa?
Nhưng linh hồn của cô vẫn còn đây. Đặc biệt là đề tài của ngày hôm nay là: "Nếu như tôi có cơ hội...", cô liền nghĩ đến những chuyện trọng sinh xuyên không của mình, thế là cô đã lấy một đề tài đặc biệt để miêu tả giả dụ chúng ta có được một cơ hội được làm lại cuộc đời sẽ như thế nào.
Cô dùng những tâm thái của kiếp trước để viết bài văn này, dồn hết tình cảm, cảm xúc của mình vào bên trong đó.
Cô cảm thấy đề tài của mình hẳn sẽ rất độc đáo, có thể giành được giải thưởng, cũng không đến nỗi tệ lắm.
"Anh Kiều này, chúng ta mau đi đợi thông báo đến đi" Vãn Vãn cho dù có đoán được một chút nhưng tâm trạng vẫn rất căng thẳng.
Lỡ mà không có giải thì sao?
Nếu như có giải thì sẽ là giải mấy đây?
"Trước hết em đừng lo lắng, cuộc thi lần này anh đã có danh sách người đoạt giải, anh đã nhận được rồi, chúng ta không cần phải đích thân đến điểm thi đâu." Trình Kiêu không nhanh không chậm nói. Đôi mắt Vãn Vãn sáng lên: "Anh biết rồi hả?"
Trình Kiêu nói: "Chuyện của em sao anh có thể không quan tâm đến được? Sáng sớm anh đã nhờ người đến chỗ đó xem, nếu có thông tin gì thì về nói với anh, anh vừa mới nhận được tin tức, đây là cuộc thi viết văn lớn, em giành giải quán quân, giải nhất đó!"
Vãn Vãn cười híp mắt nhìn anh, nghe từng tên được xếp hạng. Khi mới nghe thấy tên mình, cô còn sửng sốt một chút: "Anh Kiêu này, người mà anh nói là em à?" Cô chớp chớp mắt.
Trình Kiêu nói: "Đương nhiên là em rồi, danh sách này vô cùng chính xác, anh nhờ người lấy giúp anh mà."
Cho dù tâm lý Vãn Vãn đã có sự chuẩn bị, nhưng cô cũng không ngờ được mình sẽ giành được giải nhất. Đột nhiên nghe thấy tin tức tốt như vậy, nhất thời cô không biết phải nói gì: "Anh Kiêu này, chúng ta... Hay là bây giờ chúng ta qua đó xem đi, em.."