Tô Kiến Hoành có suy xét của anh ta, và suy xét đó là đúng. Hiện giờ cuộc vận động kia đã kết thúc rồi, nhưng vấn đề thành phần vẫn còn, ủy ban cách mạng vẫn còn ở đó.
“Kiến Quốc, rất cần thiết đó. Thời kỳ đặc biệt, chúng ta phải nghiêm túc đối đãi, không thể vì chuyện của anh mà ảnh hưởng đến chú Hai, ảnh hưởng đến tụi em được.” Tô Kiến Hoành nói rất nghiêm túc.
Tô Kiến Quốc thở dài rồi gật đầu. Tuy anh ấy biết Kiến Hoành làm vậy vì muốn tốt cho gia đình mình, nhưng không biết tại sao trong lòng anh ấy cảm thấy chua xót, có một cảm giác khó chịu nói không nên lời.
Tất cả mọi thứ này đều là Tô Tảo Tảo mang đến. Một mình cô ta hại hết bao nhiêu người?
Đừng nói là gia đình bác Cả, đến cả ông bà nội, anh Kiến Hoành, và cả gia đình chú Ba cũng bị liên lụy.
Nhưng tính ra thì tổn hại của gia đình anh ấy được xem là nhỏ nhất rồi, cũng chỉ bị điều tra mà thôi. Bọn họ vẫn ở trong căn nhà của đội vận chuyển, công việc của ba vẫn còn, tuy rằng em trai, em gái vị nhà trường đình chỉ học tập, nhưng vẫn còn trong danh sách của trường, không hề bị đuổi học.
Tất cả những điều này đều chứng minh gia đình anh ấy may mắn, không hề bị dính líu quá nghiêm trọng.
Nhưng dù gì cũng có quan hệ huyết thống với gia đình bác Cả bên kia, nên bị điều tra cũng là điều bình thường.
Hơn nữa, anh ấy có một trực giác, gia đình mình sẽ được thông qua xét duyệt nhanh thôi, ba sắp được phục chức, trở về đơn vị làm việc.
Anh ấy đưa tờ giấy thông báo cho Tô Kiến Hoành, rồi nói chuyện với anh ta một lúc, nói anh ta có thể báo danh ở đâu. Nếu như công xã có người gây khó dễ cho anh ta, vậy trực tiếp đến huyện báo danh, trong huyện có chỗ dành riêng cho học sinh thi đại học đến báo danh.
Tô Kiến Quốc cũng lo lắng sẽ có người gây khó dễ cho Tô Kiến Hoành, dù gì hiện tại thành phần của anh ta không tốt, bị Tô Tảo Tảo làm liên lụy rồi. Ắt hẳn sẽ có một nhóm người sẽ giậu đổ bìm leo, không cho anh ta báo danh.
“Lần thi đại học này không cần điểm thành phần, không cần thư giới thiệu, bên trên không gây khó dễ nổi đâu. Anh cứ yên tâm đi báo danh, chúng ta cố gắng tận dụng tốt một tháng này để ôn bài, thi đỗ đại học."
Tô Kiến Hoành gật mạnh đầu, anh ta có tài cán gì mà lại được gia đình chú Hai tin tưởng như vậy.
Địa điểm báo danh ở huyện, xuất hiện tình trạng người người chen chúc nhau, có rất nhiều học sinh ở dưới quê đều đi thẳng đến huyện để tiến hành báo danh.
Có một số người trùng hợp lên huyện nhìn thấy, nên đến báo danh đại. Có một số người từ dưới quê đặc biệt đi lên đây, chẳng hạn như Tô Kiến Hoành. anh ta bị công xã gây khó dễ trong việc báo danh, hết cách nên mới phải lên đây báo danh. Có người làm khó, là vì không muốn anh ta có tiền đồ? Cũng may, ở huyện có mở điểm báo danh.
Còn một số là những thanh niên tri thức ở dưới quê bị lãnh đạo ở trên cản trở, có một số vì kết hôn nên bị vợ chồng trong nhà cản trở không cho báo danh, chỉ đành trốn lên huyện báo.
Có hàng ngàn loại người, hàng ngàn nguyên nhân khiến điểm báo danh ở huyện bị chật cứng người.
Trong đám đông có thể nhìn thấy được bóng dáng của Tô Kiến Hoành. Tô Kiến Quốc biết ngay thể nào anh ta cũng bị cản trở ở dưới quê.
“Anh Kiến Hoành, báo danh được chưa?” Tô Kiến Quốc chen qua đám người, vỗ vai Tô Kiến Hoành.
Tô Kiến Hoành quay đầu, vừa nhìn thấy là em họ của mình thì nở nụ cười: “Anh vừa mới báo xong. Vốn dĩ anh cũng lo lắng trên huyện sẽ không cho báo, không ngờ đã báo được rồi."
“Bên trên có quy định như thế, sao có thể không cho báo được chứ? Cũng chỉ có dưới quê mới bị cản trở chuyện này thôi, nhưng nó chẳng có tác dụng gì cả, lẽ nào bị cản trở, gây khó dễ thì không báo danh được nữa à? Chúng ta vẫn lên huyện báo danh đấy thôi."
Tô Kiến Hoành nói: “Thực ra cũng có rất nhiều người bị cản trở, không nghĩ sẽ đến huyện báo danh, như vậy mới đáng tiếc đó."
“Thực ra cũng không có gì cả, năm nay không được, chẳng phải vẫn còn năm sau sao? Nói thế nào cũng có cơ hội cả."
Tô Kiến Hoành nghĩ thầm trong lòng. Đúng thế! Thời bọn họ được xem là may mắn rồi, có thể đợi được kỳ thi đại học khôi phục lại. Có một số người đã tuyệt vọng từ lâu, đến khi c.h.ế.t cũng chưa đợi được kỳ thi đại học, cái đó mới gọi là bất hạnh.
“Đi thôi, chúng ta về nhà, chắc chắn ba mẹ đang ở nhà mong ngóng chúng ta đó.” Tô Kiến Quốc khoác vai anh ta, muốn kéo anh ta về nhà mình.
Tô Kiến Hoành có chút do dự: “Như vậy không tốt lắm thì phải? Thân phận của anh sẽ ảnh hưởng đến mọi người, anh... không đi thì hơn. Anh có mang lương khô, lát nữa anh sẽ đi về thôn Hạ Hà"
“Anh sợ gì chứ? Anh cũng bị liên lụy mà, lẽ nào sau khi bị định thành phần thì không thể đến nhà họ hàng nữa à?” Tô Kiến Quốc nói, rồi kéo Tô Kiến Hoành về nhà.
Đương nhiên ông bảo vệ của đội vận chuyển quen biết Tô Kiến Hoành, ông ấy mắt nhắm mắt mở cho qua, không hề ngăn Tô Kiến Hoành lại.
Về đến nhà, em gái và em trai đều không ở nhà, chỉ có mỗi Lục Tư Hoa đang nấu ăn.
“Kiến Hoành đến hả con? Kiến Quốc mau rót nước cho Kiến Hoành đi, hôm nay mặt trời oi bức, chắc nóng nực lắm rồi nhỉ.” Lục Tư Hoa lên tiếng.
Tô Kiến Hoành nhìn thấy thím Hai vẫn nhiệt tình với mình như cũ, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta sợ thân phận của mình sẽ liên lụy, ảnh hưởng đến chú Hai, làm chuyện gì cũng đều nơm nớp lo sợ, không dám thoải mái. Cũng sợ chú thím Hai sẽ vì Tảo Tảo làm liên lụy mà có cách nhìn khác với mình. Nhưng trên thực tế, hoàn toàn không có.
Từ thái độ của Kiến Quốc và thím Hai có thể nhìn ta được mọi người đều không vì chuyện của Tảo Tảo mà ghi hận anh ta.
Trong lúc thả lỏng thì trái tim anh ta cũng đồng thời cảm thấy cảm động, cả nhà chú Hai thật là tốt.
Một gia đình tốt như vậy, chắc sẽ có kết quả tốt.
Người tốt sẽ có báo đáp mà.
“Kiến Hoành, con báo danh được chưa? Có phải sẽ cùng Kiến Quốc tham gia kỳ thi đại học không?” Lục Tư Hoa tùy tiện hỏi.
“Vâng ạ, con đã báo danh được rồi. Nhưng không biết năm nay có thể thi đỗ hay không?” Thực ra Tô Kiến Hoành cũng khá lo lắng.
Lục Tư Hoa nói: “Không cần lo lắng, dù con có thi đỗ hay không thì chúng ta cũng phải thử mới biết được, lỡ như thi đỗ thì sao? Cho dù không đỗ, năm sau lại thi tiếp, thế nào cũng đỗ được mà"
Tô Kiến Hoành “vâng” một tiếng: “Thím Hai, con sẽ cố gắng ạ, nhất định sẽ không để mọi người thất vọng"
Gia đình anh ta cũng chỉ mỗi anh ta học lên được cấp ba, có có hội thi đại học. Mà cơ hội như vậy, sao anh ta có thể từ bỏ được chứ?
Dù có thi đỗ hay không, anh ta cũng phải cố gắng một phen.
...
Vãn Vãn đi chơi ở bên ngoài về, dẫn theo Tia Chớp vào nhà, thì nhìn thấy trong nhà có khách đến.
“Anh Kiến Hoành, sao anh lại đến đây ạ? Đã rất lâu rồi anh không đến nhà đó, có phải anh quên Văn Vãn rồi không?"
Tia Chớp cũng phối hợp Vãn Vãn, sủa “gâu gâu” về phía Tô Kiến Hoành.
“Anh đang trồng trọt ở dưới quê nè, nghe nói có thể thi đại học nên vội vàng lên đây báo danh.
“Thi đại học được đó, như vậy thì nhà họ Tô chúng ta sẽ có bốn sinh viên đại học rồi. À không, là năm người!” Vãn Vãn đưa tay đếm số.
Tô Kiến Hoành bị dáng vẻ này của Vãn Vãn chọc cười, anh ta biết Vãn Vãn đang cố ý chọc mình vui vẻ, khoảng thời gian này trong lòng anh ta đã quá nhiều đau khổ rồi. Anh ta cười và nói: “Sao em biết anh nhất định có thể thi đỗ đại học. Ba anh trai của em có thể thi đỗ là điều có thể nghĩ đến được, nhưng ngày thường thành tích học tập của anh đã không hẳn tốt, chưa chắc có thể thi đỗ được đâu?