Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 369

“Không có chuyện gì, sau này bảo anh giúp em việc của công ty, không được để em phải làm việc quá sức.”

“Chỉ vậy?”

“Ừm.”

Mặc dù Đinh Thu Huyền không tin hoàn toàn, nhưng cô không hỏi được gì.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Nghĩa rung lên.

Lấy điện thoại di động ra, lần đầu tiên vẻ mặt bình tĩnh của Giang Nghĩa lộ ra vẻ lo lắng, ngay cả Đinh Thu Huyền cũng tò mò, chuyện gì có thể khiến Giang Nghĩa hoảng loạn vậy?

“Sao thế?”

Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng kìm nén sự đau buồn của mình.

Anh tắt máy, buồn bã nói: “Một đồng đội của anh ở biên giới phía tây đã qua đời”.

“…”

Lúc này, Đinh Thu Huyền mới hiểu tại sao Giang Nghĩa lại buồn bã đến vậy.

Cô không nói gì, nhưng vươn tay nắm lấy bàn tay có phần không yên của Giang Nghĩa, để anh bình tĩnh lại.

Mặt trời lặn dần, màu ráng nắng xuyên qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn khổng lồ, nhuộm ngập toàn bộ mặt đất.

Toàn nhà làm việc tổng phụ trách, văn phòng, trên ghế làm việc.

Giang Nghĩa ngồi với vẻ mặt buồn bã, dựa vào lưng ghế, hơi ngẩng đầu lên, trong mắt nhìn về quá khứ, nhớ người đồng đội đã khuất – Tân Kì.

Anh ta là một bác sĩ, tuy luôn ở hậu phương nhưng đã nhiều lần vào sinh ra tử với Giang Nghĩa.

Bất cứ khi nào có chấn thương, Tân Kì luôn sẽ cố gắng hết sức chữa trị.

Không chỉ cao siêu về y đức mà y thuật cũng hiếm có trong thiên hạ, được mệnh danh là “Thánh y” ở biên giới phía Tây, được vạn người kính nể, người bị thương, bệnh tật thường xuyên lui tới đến xin chữa bệnh.

Tân Kì có cầu tất ứng. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong mắt anh, tất cả chúng sinh đều bình đẳng, anh ghét chiến tranh, là một người mong muốn hòa bình.

Anh cũng là người mà Giang Nghĩa vô cùng tin tưởng.

Không biết bao nhiêu lần, sau khi Giang Nghĩa chiến đấu, đều là do Tân Kì chữa thương cho.

Giang Nghĩa từng nói đùa: “Tân Kì, chỉ cần cậu ở đây, tôi cũng không sợ chết, luôn tiến lên, bởi tôi biết rằng cho dù bị thương nặng, cậu nhất định sẽ có cách để chữa.”

Nhưng chính một người theo chủ nghĩa hòa bình với y đức và y thuật tuyệt vời như vậy, lại chết một cách âm thầm.

Giang Nghĩa không thể chấp nhận đả kích thế này trong một lúc.

Im lặng lúc lâu.

Anh chậm rãi hỏi: “Tân Kì cậu ấy đi như thế nào?”

Lâm Chí Cường nhẹ nhàng trả lời: “Bác sĩ Tân mắc bệnh di truyền gia đình, bệnh xảy ra mỗi năm một lần, mỗi lúc một nặng thêm, đau đớn không muốn sống.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK