Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 717

Sơn Tiêu khinh thường nói: “Tôi cũng mua vé rồi, dựa vào cái gì mà cho cô ta ngồi không cho tôi ngồi”

“Vậy phiền anh xuất trình vé.”

Sơn Tiêu buồn bực ném vé tàu bị vò thành một cục trên bàn, tiếp viên mở ra xem, cười nói: “Thưa anh, chỗ ngồi của anh là ở số 12C, toa 16, ghế hạng hai. Chỗ này không phải của anh, mong anh rời đi.”

Ghế hạng hai cướp ghế hạng nhất của người ta, đúng là vô liêm sỉ mà.

Càng vô liêm sỉ hơn là Sơn Tiêu không hề quan tâm đến hành động của mình.

Anh ta không những không đi, mà còn đặt hai chân lên bàn ăn, liếc mắt nhìn tiếp viên: “Bây giờ tôi phải đi ngủ, đừng làm phiền tôi, nghe chưa?”

Không chỉ Tân Uẩn tức giận, tiếp viên cũng có chút nóng máu.

Cô ta quát mắng: “Thưa anh, mong anh phối hợp với chúng tôi, rời khỏi chỗ ngồi này!”

Sơn Tiêu mặc kệ, híp mắt lại ngủ!

Xem ra chỗ ngồi này, anh ta không định trả lại thật rồi.

Tân Uẩn cũng cạn lời. Chuyện của ba cũng đủ làm cô đau đầu rồi, bây giờ còn gặp phải loại chuyện bị chiếm chỗ trên tàu cao tốc như thế này nữa, vừa nghĩ vừa bực.

Nhân viên trên tàu cũng có chút lo lắng, cố thuyết phục hết lần này đến lần khác, thao thao bất tuyệt suốt 10 phút giữa lối đi.

Năn nỉ đe doạ gì cũng nói cả rồi nhưng Sơn Tiêu vẫn không hề nhúc nhích.

Dù có nói thế nào thì ông đây vẫn nhắm mắt làm ngơ.

Thật bất lực.

Nhân viên quay người nói với Tân Uẩn: “Quý khách, chúng tôi thật lòng xin lỗi. Để tránh việc quý khách phải đứng suốt quá trình di chuyển, kính mời quý khách xuống khoang ghế hạng hai để nghỉ ngơi.”

Khoang hạng hai?

Tân Uẩn cạn lời. Cô bỏ tiền mua vé hạng nhất mà cuối cùng phải ngồi ghế hạng hai?

“Có nhầm gì không? Bảo tôi đi chỗ khác á?”

Nhân viên giải thích: “Xin quý khách đừng tức giận. Quý khách chỉ cần chịu thiệt thòi một lúc thôi. Đợi đến khi vị khách kia chịu nhường chỗ hoặc đến trạm thì chúng tôi sẽ bố trí chỗ ngồi cho quý khách. Cô thấy thế nào ạ?

Cách xử lý như vậy đúng là: Nực cười!!!!!

Tân Uẩn nổi điên: “Tôi mua ghế hạng nhất cơ mà, tại sao phải ngồi ghế hạng hai? Tại sao tôi phải là người chịu thiệt? Hắn ta vô duyên vô cớ chiếm ghế của tôi, đã không xử lý mà còn giúp hắn? Đây là cách làm việc của mấy người sao?

Nhân viên không nhịn nổi nữa.

Hắn ta sầm mặt nói: “Quý khách, xin đừng nói như thế, tình huống đặc thù sẽ có cách giải quyết đặc thù. Mong quý khách thông cảm.”

Tân Uẩn cảm thấy nực cười.

“Tình huống đặc thù gì cơ?”

“Tôi cần phải thông cảm cho mấy người?”

“Bây giờ, tôi chính là nạn nhân. Mấy người không chỉ không đấu tranh vì lợi ích của nạn nhân mà còn để những phần tử vô pháp nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao, đây là chuyện quái gì vậy?

Nhân viên phục vụ thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK