Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 713

Tân Uẩn hỏi: “Giang Nghĩa, bây giờ tôi nên làm gì? Tôi nên gọi cảnh sát, hay chuẩn bị sẵn tiền đem đi?”

Nếu là một người bình thường, chắc chắn sẽ chọn cách gọi cảnh sát.

Nhưng Giang Nghĩa thì khác, thân là Chiến thần Tu La, là tổng phụ trách khu Giang Nam, là người chỉ huy cao nhất.

Gọi cảnh sát?

Xin lỗi, anh biết là đủ rồi, không cần gọi cảnh sát.

Giang Nghĩa xua tay: “Không cần gọi cảnh sát, đối phương nếu đã tìm được cô, nhất định cô đã bị giám sát chặt chẽ, một khi gọi cảnh sát thì con tin sẽ bị giết.”

Hơn nữa, Giang Nghĩa chắc chắn rằng những kẻ bắt cóc chắc chắn đã biết việc anh đến đây.

Nhưng không sao, thân phận thực sự của Giang Nghĩa, tin rằng bọn bắt cóc sẽ không biết.

Tân Uẩn lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ tôi sẽ chuẩn bị tiền và đem đi gửi theo thời gian và địa điểm đã được chỉ định?”

Giang Nghĩa lại lắc đầu.

“Không được.”

Nếu làm theo những gì bọn bắt cóc nói, đối phương lấy được tiền, sao có thể thả con tin về nữa? Vậy không phải đã giao manh mối lớn nhất ra rồi sao?

Lựa chọn của hầu hết bọn bắt cóc sau khi có được tiền, chính là giết con tin!

Nếu làm theo những gì chúng nói, kết quả duy nhất chính là mất cả chì lẫn chài.

Tân Uẩn bình thường rất bình tĩnh, gặp chuyện cũng hoảng loạn, nhưng hôm nay khi gặp chuyện này, cô ta không thể bình tĩnh nổi, cả người như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đi qua đi lại trong nhà.

Giang Nghĩa điềm tĩnh nói: “Vậy đi, vừa hay tôi cần đi Nam Thành công tác, ngày mai sẽ đi. Ngoài mặt thì mai tôi đi công tác, nhưng thật ra sẽ thực hiện kế hoạch giải cứu. 15 tỷ, tôi sẽ đi giao, trong quá trình đưa tiền, tôi sẽ nghĩ cách cứu ông Tân.”

Tân Uẩn gật đầu: “Vậy tôi đi lấy tiền.”

Giang Nghĩa xua tay: “Không cần đâu, 15 tỷ, tôi có.”

“Hả? Nhưng đó là tiền của anh.”

“Đừng nói những chuyện không đâu nữa, cứu người quan trọng nhất, cô lấy tiền chậm lắm, tôi đi chuẩn bị nhanh hơn.”

Ngừng một chút, Giang Nghĩa lại nói: “Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là lúc đưa tiền cho bọn chúng thì bắt gọn chúng lại, dùng mạng của bọn bắt cóc, đổi lấy mạng của ông Tân. Nếu như có thể cứu được ngay lúc đó thì tốt nhất rồi.”

Tân Uẩn gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ đặt hai vé, ngày mai chúng ta sẽ đi cùng nhau.”

Đi cùng nhau?

Giang Nghĩa sửng sốt một chút: “Chuyện này rất nguy hiểm, nơi như Nam Thành bề ngoài thì đẹp đẽ, nhưng thực ra là một nơi vàng thau lẫn lộn, không phải là nơi một người con gái nên đi.”

Tân Uẩn đáp: “Không được, tôi không thể ở nhà đợi được. Muốn tôi ở nhà đợi, nhìn anh chạy vạy vì chuyện gia đình chúng tôi, tôi càng khó chấp nhận hơn! Lần này, tôi nhất định phải đi cùng.

Tân Uẩn quyết tâm đi, Giang Nghĩa cũng không còn cách nào.

Dù sao Tân Tử Dân cũng là ba cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK