Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 542

Tây Môn Tuấn lúc này mới thở phào, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Tôn tổng, có cơ quan thế thì ông phải sớm nói chứ, hại tôi sợ sắp chết rồi.”

Tôn Vĩnh Trinh cười cười: “Cậu đừng trách tôi, tôi cũng vừa biết.”

Tôn Tại Ngôn đi tới, vừa đi vừa nói: “Không để các người biết là sợ các người lộ ra tin tức. Hơn nữa, nếu anh ngay từ đầu đã biết có cơ quan, làm sao biểu hiện sợ hãi chân thật như vậy? Nếu anh thể hiện không đủ chân thật, với trí tuệ của Giang Nghĩa, e rằng chớp mắt đã chú ý tới tình hình không đúng, đến lúc đó thất bại trong gang tấc trách ai?”

Tây Môn Tuấn thầm kinh ngạc.

Con người Tôn Tại Ngôn, không chỉ tính kế kẻ địch, ngay cả người của mình cũng tính kế, thật âm độc.

Nhưng nếu không phải vậy, sao có thể từng bước dẫn dụ Giang Nghĩa vào cơ quan, ra tay tóm trọn?

Tây Môn Tuấn hỏi: “Cho nên ngay từ đầu thiết kế để tôi lên máy nâng, không phải nhằm bảo vệ tôi, chỉ là để tôi có một con đường bỏ chạy, còn là con đường chết, tiện dụ Giang Nghĩa mắc câu?”

Tôn Tại Ngôn gật đầu: “Anh cũng không tính là ngốc, thông minh hơn cái đầu heo ngu xuẩn nào đó nhiều.”

Tây Môn Tuấn vừa kinh ngạc, vừa tức giận, lại khâm phục, sự khâm phục của anh ta không cần diễn đạt bằng ngôn ngữ, nhưng anh ta cũng hận loại người không bận tâm tính mạng ‘đồng bọn’ như Tôn Tại Ngôn.

Thực ra anh ta đã sai, Tôn Tại Ngôn không phải không trân trọng tính mạng đồng bọn, mà là không trân trọng tính mạng anh ta.

Vì Tôn Tại Ngôn căn bản không xem họ là đồng bọn.

Thậm chỉ hận họ không chết đi.

Đi tới trước lồng sắt, Tôn Tại Ngôn nhìn Giang Nghĩa, Giang Nghĩa cũng nhìn ông ta.

Tôn Tại Ngôn ngượng ngùng cười: “Còn nhớ lần trước chúng ta từng hợp sức cứu người, không nghĩ tới vài ngày sau gặp lại, lại là tình cảnh thế này, thật khiến người ta than thở.”

Giọng Giang Nghĩa trầm thấp: “Đàn ông như ông, sao lại cùng một giuộc với Tôn Vĩnh Trinh?”

Tôn Vĩnh Trinh cười: “Haha, vì nó là em ruột tôi – Tôn Tại Ngôn! Giang Nghĩa, cậu không nghĩ tới đi?”

Giang Nghĩa cười khổ lắc đầu.

“Vậy thì chẳng trách.”

“Từ đầu tách tôi và thuộc hạ ra, còn chặt đứt manh mối theo dõi, lại dùng tám người làm đệm lưng, vào lúc đầu óc tôi không tỉnh táo nhất sắp xếp mồi nhử Tây Môn Tuấn.”

“Tôi sao có thể không mắc câu?”

“Thiết kế hoàn hảo như vậy, tuyệt đối không phải đồ ngu như ông nghĩ ra được.”

Tôn Vĩnh Trinh cau mày, dù không vui, nhưng…hình như thật sự là vậy.

Ông ta cười cười, cũng không để trong lòng.

Dù sao trên thế giới này dường như không tồn tại kẻ thông minh hơn Tôn Tại Ngôn, ông ta không thông minh bằng thì không thông minh bằng, chả phải chuyện gì lớn lao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK