Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 387

Khuôn mặt của tất cả mọi người có mặt đều chìm xuống.

Một chủ đề nghiêm trọng như thế này, phù hợp nói ở đây sao?

Đinh Thu Huyền nắm chặt tay, ghét cay thím hai này nhưng người kia lại có thẻ xanh nước ngoài, lại là một bác sĩ nội khoa ưu tú, thu nhập và địa vị đều cao hơn mình.

Ghét thì thế nào?

Chẳng phải chỉ có thể nhẫn nhịn thôi sao?

Nếu người khác nói điều này, Đinh Trung đã sớm tức giận hất bàn rồi

Nhưng những lời này nói ra từ miệng Lương Điệp, ông ta không những không tức giận mà còn cảm thấy rất có lý, Lương Điệp thật sự đã nói vào lòng ông ta.

Đinh Trung luôn muốn Đinh Phong Thành lên thay ông ta.

Chỉ là Đinh Phong Thành chưa đủ lông cánh, còn quá non nớt, năng lực kém hơn Đinh Thu Huyền về mọi mặt.

Nhưng thằng bé là cháu trai duy nhất!

Hơn nữa, cha mẹ của Đinh Phong Thành mạnh hơn nhiều so với cha mẹ của Đinh Thu Huyền. Ngay cả khi Đinh Phong Thành không được, chỉ dựa vào thân phận giám đốc ngân hàng chi nhánh của Đinh Vân Trấn cũng có thể nâng nhà họ đinh lên trong vài phút..

Hơn nữa, có mẹ là bác sĩ nội khoa có thẻ xanh nước ngoài?

Khối tài sản của cả hai thậm chí còn nhiều hơn cả Đinh Trung.

Nhìn Đinh Thu Huyền một lần nữa, than ôi …

Cô tuy rằng có năng lực cá nhân, nhưng là cô chỉ là phụ nữ.

Lấy một người con rể vô dụng, mẹ là một bà nội trợ kém cỏi, còn ba là một người nhu nhược, cả đời chỉ có thể lăn lộn ở cục thủy lợi.

Chỉ dựa vào Đinh Thu Huyền để chống đỡ nhà họ Đinh?

Đúng là nói giỡn.

Đinh Trung luôn tính toán để Đinh Phong Thành tiếp quản mình, nhưng câu hỏi đặt ra là làm thế nào để tiếp quản? Khi nào tiếp quản?

Ông ta xua tay: “Được rồi, chúng ta không nói chủ đề này nữa, ăn cơm trước đã.”

Ngay lúc Đinh Trung đang cầm đũa chuẩn bị gắp đồ ăn, trong bụng đột nhiên cảm thấy khó chịu, một luồng khí trào lên cổ họng, ông ta liền ợ lên.

Ông ta che miệng lại.

“Ợ hơi trước khi ăn, ngại quá.”

Trước khi nói xong, ông ta lại ợ tiếp.

Từng cái một nối tiếp nhau.

Đinh Trung lắc đầu cười gượng gạo: “Chậc, gần đây không biết xảy ra chuyện gì. Bị đầy hơi trong bụng, cứ luôn bị nấc cụt, khó chịu.”

Lương Điệp ở một bên mỉm cười: “Ba, có bệnh nói cho con, con là bác sĩ nội khoa chuyên nghiệp đó.”

Lương Điệp cũng biết “chỗ khó” của ông cụ, nên mới nhân cơ hội này để ông cụ cho Đinh Phong Thành một chút lợi lộc.

Đinh Trung thuận thế nói: “Điệp, con thực sự có thể chữa khỏi cho ba?”

“không thành vấn đề.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK