CHƯƠNG 467
Sao mọi chuyện lại đến bước này?
Trình Đan Đình than trời, vô cùng hận Bách Niên, tất cả những chuyện này đều là anh ta ở phía sau giở trò.
Vốn dĩ cho rằng tùy tiện đuổi Phương Tân Minh, tìm một người thay thế là xong, ai biết được ngay cả nhà tài trợ lớn nhất cũng bị Bách Niên mua chuộc.
Hết chuyện này đến chuyện khác.
Dù sao Trình Đan Đình chỉ là nhân viên chuyên môn có năng lực nghiệp vụ mạnh, những chuyện đấm đá nhau như thế này, sao cô ấy có thể là đối thủ của Bách Niên?
Thua rồi.
Thua hoàn toàn rồi.
Cung Tranh rất hài lòng nhìn ánh mắt tuyệt của Trình Đan Đình, hai tay chắp sau lưng, vô cùng đắc ý nói: “Đừng nói tôi không nói đến mặt tình cảm, nếu như trong vòng 20 phút mấy người có thể tìm được Phương Tân Minh trở về, tôi sẽ không rút vốn, nếu như không tìm về được, vậy thì đừng trách tôi lật mặt không nhận người thân!”
Nói xong, anh ta ngồi xuống sofa, ung dung chờ đợi.
Thực ra anh ta không định đầu tư.
Bởi vì anh ta biết, cho dù Trình Đan Đình muốn tìm Phương Tân Minh cũng sẽ không tìm được, bây giờ Phương Tân Minh đã bị trúng độc và bị câm, nằm trước cửa bệnh viện, chỉ là một đồ bỏ đi.
Rút vốn, là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Sở dĩ anh ta còn ở lại, chỉ là vì anh ta còn muốn xem xem Trình Đan Đình sẽ tuyệt vọng như thế nào.
Sở thích cả đời này của Cung Tranh chính là nhìn thấy người khác đau đớn, giãy giụa, nhưng lại không có chút hi vọng sống sót.
Tâm lý đã biến thái đến mức cực điểm.
Quả nhiên, giống như Cung Tranh dự đoán, sau khi cân nhắc lợi ích và thiệt hại, Trình Đan Đình vẫn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Phương Tân Minh.
Kết quả….
Giang Nghĩa nắm tay cô, lắc đầu nhè nhẹ.
Trình Đan Đình không nhận ra nhưng Giang Nghĩa có thể không nhận ra hay sao? Cú điện thoại này gọi cũng như không, ngoại trừ việc làm cho Cung Tranh tỏ vẻ đắc ý ra thì chẳng có ích lợi gì cả.
Trình Đan Đình nói với vẻ khổ sở: “Giang tổng, không gọi thì chúng ta tiêu đời rồi.
Giang Nghĩa cười: “Có tôi ở đây, không sao đâu.”
Trình Đan Đình cạn lời, cô ta thật sự không biết Giang Nghĩa lấy sự tự tin này từ đâu ra.
Nhà tài trợ lớn nhất của mọi người đang ngồi trước mặt, muốn rút vốn sau 20 phút nữa, buổi biểu diễn sắp sửa tan thành bong bóng, sao Giang Nghĩa còn cười được chứ?
Nghe nghe Giang Nghĩa nói một cách nhẹ nhàng: “Cung Tranh, anh là tổng giám đốc công ty đá quý Star Jewelry ở khu vực Giang Nam đúng không?”
Cung Tranh ngẩng đầu.
“Đúng thế!”
“Công ty đá quý Star Jewelry của chúng tôi là công ty trang sức top 3 trên thế giới.”
“Hơn 80% vốn tổ chức buổi biểu diễn chào mừng năm mới là do công ty chúng tôi góp, mất đi nguồn vốn của chúng tôi, sau khi tổ chức xong buổi biểu diễn này thì Giải Trí Ức Châu sẽ gánh nợ và sụp đổ.”