CHƯƠNG 566
Người phụ nữ nở mỉm cười rạng rỡ rồi không ngừng cảm ơn.
“Cậu Thạch, cậu đã cứu mạng con tôi, cậu chính là Hoa Đà tái thế.”
“Tôi có làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp hết ân tình này!”
Thạch Văn Bỉnh xua tay: “Không cần khách khí, chúng tôi là bác sĩ, nhiệm vụ của chúng tôi là chữa bệnh cứu người, cho nên không cần khách sáo đâu.”
Mọi người đều giơ ngón tay cái lên.
“Giỏi lắm, đây mới là dáng vẻ của một bác sĩ nên có.”
“Con hơn cha là nhà có phúc, ông Thạch giỏi như vậy, đương nhiên con trai ông ấy cũng phải giỏi rồi.”
“Nhà họ Thạch không hổ là gia tộc tài giỏi nhất ngành y!”
Thạch Văn Bỉnh vô cùng đắc ý, mặt mày tươi tắn, như có như không nhìn Tân Uẩn trong đám đông, thầm cười khẩy: Từ nay về sau, nhà họ Tân sẽ không còn chỗ đứng nữa rồi!
Tân Uẩn cúi đầu, quay người lại muốn rời đi.
Giang Nghĩa nắm lấy cổ tay cô ta.
“Muốn rời đi?”
“Ừ.”
“Không cần lo lắng, cứ quan sát đã.”
Tân Uẩn có chút tức giận: “Còn nhìn cái gì? Nhìn xem bọn họ diễn kịch như thế nào? Hay là xem những người này xỉ nhục nhà họ Tân nhà chúng tôi như thế nào?”
“Đều không phải.”
Giang Nghĩa nhìn đồng hồ, hờ hững nói: “Nhiều nhất là 30s nữa, trò hay sẽ bắt đầu.”
Tân Uẩn cau mày, từ đầu đến cuối vẫn không hiểu Giang Nghĩa đang làm gì.
Bên kia, đám người tâng tốc Thạch Văn Bỉnh một hồi, những lời nịnh hót không ngừng tuôn ra, chỉ còn thiếu gọi Thạch Văn Bỉnh là ‘ba’ nữa thôi.
Còn về nhà họ Tân, đã trở thành bàn đạp.
Nâng một người, đạp một người.
Nhà họ Tân hoàn toàn xong đời rồi, sợ là cũng không còn chỗ đứng nữa.
Đúng lúc này, không biết tại sao, đứa bé đã được chữa khỏi đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ lạ, sau đó bịch một tiếng, gã xuống đất! Không động đậy, bất tỉnh nhân sự.
“Con trai!”
Sự thay đổi đột ngột này khiến người phụ nữ giật mình, vội vàng đi qua xem tình hình của con trai.
Lần này không phải diễn, mà là thật sự lo lắng, từ trong ánh mắt và động tác của cô ta có thể nhìn ra rất khác so với trước đây.
“Con trai, con sao vậy? Đừng dọa mẹ mà, mau tỉnh lại đi.”
Tiếng gào thét lặp đi lặp lại nhưng cũng không thể đánh thức được đứa bé.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vừa khỏi bệnh đã tái phát?