CHƯƠNG 565
Anh ta cũng đã nói đến mức này, con trai người ta cũng cần phải chữa bệnh.
Muốn thử thì cứ để cho thử, đâu có lý do gì để ngăn cản?
Ông ta làm như vậy để khiến cho hành vi của Thạch Văn Bỉnh trở nên chính đáng, không chỉ tâng bốc Thạch Văn Bỉnh lên mây xanh mà còn không khiến các bác sĩ ở đây mất mặt.
Khéo đưa đẩy như vậy, Thạch Khoan cũng coi như nhân tài.
Mọi người còn có thể nói gì? Họ gật đầu.
“Để cậu ấy thử đi, mặc kệ có thành công hay không, cứ thử một lần cho mãn nguyện.”
“Đúng vậy, chúng tôi ủng hộ cậu Thạch.”
Thạch Khoan thở dài, khom người với mọi người: “Nếu đã như vậy, tôi thay mặt con mình cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã bỏ qua cho sự ngạo mạn của nó.”
“Ây, ông Thạch khách khí quá!”
“Bác sĩ vừa có đức vừa có tài giống như bác sĩ Thạch đây không có nhiều đâu.”
Vở kịch này thật hoàn hảo.
Nhận được sự ủng hộ của mọi người, Thạch Văn Bỉnh bước đến giường bệnh, giả bộ đưa tay bắt mạch, đầu nhấc cao một góc 45 độ, như thể đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau, anh ta rút tay về và mỉm cười.
“Bệnh này không khó.”
Không khó?
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, Thạch Khoan và Tân Uẩn cũng bó tay, vậy mà trong miệng anh ta lại biến thành không khó?
Thạch Khoan cau mày, nghiêm túc nói: “Văn Bỉnh, ở đây có rất nhiều chuyên gia, con đừng nói nhảm nữa, người ta chê cười đấy.”
Thạch Văn Bỉnh bình thản nói: “Ba, ba yên tâm, con biết mình đang nói gì.”
Sau đó, anh ta nhờ người mang giấy bút đến viết toa thuốc.
“Lấy thuốc trong toa thuốc này.”
Cấp dưới đã cất toa thuốc đi nên không ai nhìn thấy trên đó viết gì, khiến nó trở nên bí ẩn hơn.
Đương nhiên là không thể xem rồi.
Vì đó chỉ là phương thuốc an thần thông thường, không uống cũng được, mà uống thì cũng tốt thôi, chúng đều là các vị thuốc điều dưỡng có lợi cho cơ thể.
Đứa bé này vốn không có bệnh, bây giờ làm bộ uống một bát thuốc điều dưỡng cơ thể, để người khác lầm tưởng đã khỏi bệnh là được.
Sau một thời gian ngắn, thuốc đã được mang lên.
Thạch Văn Bỉnh tự tay đỡ đứa bé dậy, đút từng muỗng thuốc cho đứa bé.
Thằng nhóc uống ực ực cạn sạch bát thuốc.
Sau khi nghỉ ngơi khoảng bốn năm phút, mặc dù vẻ mặt vẫn còn tiều tụy nhưng đôi mắt rõ ràng đã sáng hơn, tràn đầy sức sống hơn.
“Mẹ, con không còn đau nữa!”
Cậu bé nhảy xuống giường bệnh, lao vào vòng tay của người phụ nữ.