Chương 388
“Nếu con có thể khỏi bệnh, ba cũng sẽ chia cho con 5% cổ phần của công ty.”
Lương Điệp cười nói: “Ba, xem ba nói cái gì kìa? Chẳng lẽ không có thưởng, con sẽ không khám bệnh cho ba sao? Hơn nữa con là nữ, cũng không thể làm chủ nhà, muốn cổ phần làm gì? Con không giống vài người, da mặt dày như tường thành đâu. ”
Đinh Trung gật đầu: “Cũng đúng, nhưng cũng không thể hưởng lợi không từ con, như vậy đi , nếu con chữa khỏi bệnh cho ba, ba sẽ chia 5% cổ phần cho Phong Thành, vậy thì sao?”
“Haizz, ba xem mà đưa đi, mọi việc tùy ba, con không có ý kiến.”
Hai người kẻ xướng người hò, mọi người có mặt đều có thể thấy rõ họ nghiêng về Đinh Phong Thành, nhưng còn có thể nói gì nữa?
Phải biết, 5% cổ phần của Đinh Thu Huyền do Giang Nghĩa mất sức ba bò chín trâu mới lấy được, giờ Lương Điệp có thể nhận được số cổ phần tương tự chỉ bằng cách chữa khỏi chứng ợ hơi.
Đây không phải là thiên vị thì là gì?
Đinh Nhị Tiến hận đến ngứa răng, nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoài như ngồi chiếu trên của Đinh Vân Trấn, ông chỉ có thể nản lòng.
Người so với người tức chết người.
Rốt cuộc thì ông ta không thể so sánh được với Đinh Vân Trấn.
Người thừa kế tương lai của nhà họ Đinh, đó phải là Đinh Phong Thành, sẽ không bao giờ rơi vào tay Đinh Thu Huyền.
Nhận mệnh thôi!
Chỉ thấy Lương Điệp lấy ra một ít thuốc trong túi nhỏ bên cạnh bà ta, mỉm cười đưa cho Đinh Trung.
“Ba, thực ra đây không phải là vấn đề lớn gì. Chỉ là nhiễm trùng HP đơn giản. Chỉ cần uống vài viên thuốc là được.”
“Vừa hay ở đây con có một ít, ba dùng nó trước, quay về con lại điều phối thêm cho người một ít.”
Đinh Trung ngay lập tức nhận: “Ôi, vẫn là Điệp tốt nhất, Vân Trấn, con đúng là đã cưới được một người vợ hiền dâu thảo mà.”
Lời này khiến Tô Cầm xém chút không nhịn được.
Như thể nói bà chỉ biết ăn cơm không biết làm gì.
Trong cả bữa tối, gia đình Đinh Nhị Tiến ăn một bữa ăn khó chịu, lúc thì bị xúc phạm khi thì nói gì cũng thành sai, đúng là ngồi cũng bồn chồn.
Ngay khi Đinh Trung yêu cầu một cốc nước, chuẩn bị uống thuốc, Giang Nghĩa luôn im lặng bỗng lên tiếng.
“Ông cụ, ông không thể uống thuốc này được.”
“Ồ?”
“Cơ thể của ông khác với người thường, trao đổi chất cũng hơi khác. Khí trong cơ thể phải đào thải ra ngoài. Uống thuốc này chỉ có thể áp chứ không thể đào thải ra ngoài. Nếu khí bị đè nén không thể từ bên trên đi ra ngoài, nó sẽ tìm chỗ khác đi ra ngoài. Vậy nên ông cụ, ông uống thuốc này có thể chữa nấc, nhưng sẽ gây thêm chứng bệnh càng phiền phức hơn, ông phải nghĩ kỹ đấy. ”
Đinh Trung khi nghe những lời này thì sững sờ, thuốc vừa đến miệng thì không dám uống nữa.