Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 701

“Anh ta hại Điền Kê suýt nữa mất mạng, còn nói hươu nói vượn trong bệnh viện quấy nhiễu bác sĩ, chuyện anh ta làm còn quá đáng hơn!”

Dương Tuấn Thiên chỉ vào mũi Giang Nghĩa nói: “Tao nói thật cho mày biết, đoàn xe của tụi tao không chào đón mày, nếu mày cảm thấy không chịu được thì mày có thể đi!”

Nói xong, anh ta tiếp tục tập luyện cùng những người khác.

Giang Nghĩa lắc đầu, khe khẽ thở dài, xem ra hiểu lầm càng ngày càng sâu, không giải thích được.

Anh yên lặng đi qua một bên.

Lúc này, Điền Kê ngồi trên xe lăn được một đội viên khác đẩy qua đây.

Vết thương của Điền Kê còn chưa bình phục hoàn toàn, cần nghỉ ngơi một thời gian, vậy nên trong khoảng thời gian này phải ngồi xe lăn tĩnh dưỡng trước.

Anh ta đang ngồi trên xe lăn ăn đồ bổ.

Giang Nghĩa nhìn thoáng qua, mày lập tức nhíu lại.

Anh khuyên: “Điền Kê, ăn ít mấy thứ đồ bổ đó thôi, nó sẽ chỉ làm máu cậu càng thêm ‘khô nóng’ và đặc lại, sẽ gia tăng khả năng tắc nghẽn mạch máu. Muốn sống thì ăn ít thôi.”

Điền Kê cười.

“Giang Nghĩa, cậu còn muốn hại tôi à? Nói cho cậu biết, cậu không có cửa đâu!”

“Tôi đã thấy rõ mánh khóe của cậu rồi, không phải sau khi ăn đồ bổ tôi sẽ nhanh chóng phục hồi hơn sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu càng không cho tôi ăn, tôi càng muốn ăn.”

Lâm Mộng Vân đi tới khuyên: “Điền Kê anh đừng quậy, y thuật của Giang Nghĩa rất cao minh, anh quên bệnh của ba tôi do anh ấy chữa khỏi sao? Nếu anh ấy bảo anh ăn ít đồ bổ thì chắc chắn sẽ có lý do của anh ấy.”

“Điền Kê, cậu nghe lời đi, đừng ngoan cố.”

Điền Kê khinh thường nói: “Y thuật cậu ta có cao minh hay không tôi không biết, nhưng tôi biết rất rõ, tâm cậu ta rất dơ bẩn!”

Điền Kê vừa nói vừa cắn một miếng đồ bổ to nhai trong miệng.

Anh ta vừa nhai vừa nói: “Cô Lâm, có lẽ Giang Nghĩa thật sự rất có hiểu biết với y thuật, nhưng tâm cậu ta quá dơ bẩn, nói cách khác là không muốn bệnh tình của tôi tốt hơn, chỉ muốn tôi chết đi.”

“Cô nói xem sao tôi có thể tin tưởng lời nói của loại người này?”

“Nếu tôi tin cậu ta thì không phải tôi sẽ thành kẻ ngốc sao?!”

Giang Nghĩa hơi bất đắc dĩ.

Nếu anh thật sự muốn Điền Kê chết thì sao phải dùng thủ đoạn thấp kém như vậy chứ?

Anh không cần làm gì, chỉ cần ở một bên nhìn là có thể làm cho Điền Kê chết.

Làm ơn mắc oán.

Đây là lần đầu tiên Giang Nghĩa có cảm giác này.

Dương Tuấn Thiên đã đi tới châm chọc nói: “Mộng Vân, cô đừng nói giúp Giang Nghĩa cả ngày nữa, ai không biết còn tưởng hai người có quan hệ gì.”

Lâm Mộng Vân sửng sốt.

Cô tức giận nói: “Dương Tuấn Thiên, anh nói vậy là có ý gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK