Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 567

“Cậu Thạch, mau đi xem thế nào.” Có người thúc giục nói.

Thạch Văn Bỉnh sững sờ, không rõ tình hình, trong kịch bản không có cảnh này, bọn họ tự thêm vào?

Anh ta miễn cưỡng đi đến phía trước đứa trẻ, ôm đứa bé lên đặt lên giường bệnh.

Trong lúc ôm đứa bé, Thạch Văn Bỉnh khẽ nói: “Đến đây là được rồi, không cần diễn nữa, mau đưa đứa bé rời đi, tiền của mấy người sẽ không thiếu.”

Trong lòng người phụ nữ vừa sốt ruột vừa lo lắng.

“Không phải, tôi không bảo thằng bé diễn tiếp, thằng bé thật sự đã bị ngất, không biết là chuyện gì.”

Thạch Văn Bỉnh đau đầu.

Không có bệnh mà giả bệnh, biến thành thật sự có bệnh rồi?

Lúc này, anh ta thật sự bắt mạch, chuẩn đoán cho đứa bé, lại phát hiện hơi thở của đứa bé rất loạn, hơn nữa tay chân còn lạnh ngắt, không biết là chuyện gì.

Khoa nội vốn không phải là sở trường của Thạch Văn Bỉnh, gặp bệnh kỳ lạ như thế này, càng hết đường xoay sở.

Anh ta lo lắng đến mức trán đầy mồ hôi.

“Anh có làm được không?”

Người phụ nữ thật sự lo lắng, lúc nãy giả bệnh không cần căng thẳng, có thể kéo dài, bây giờ bị bệnh thật, mỗi giây đều có thể liên quan đến tính mạng của đứa bé, không thể trì hoãn được.

Thạch Văn Bỉnh ngượng ngùng gãi trán, giọng điệu hèn mọn nói: “Xin lỗi, tôi nhình không ra.”

Tất cả mọi người đều xôn xao.

Đứa bé trông giống như thật sự đã chết rồi.

Khó khăn lắm Thạch Văn Bỉnh mới cứu sống được, bây giờ lại ngất đi, xem ra bệnh của đứa bé vẫn chưa được chữa trị.

Thạch Khoan cau mày đi đến.

“Tránh ra, để tôi.”

Vốn dĩ chỉ là một vở kịch để nâng Thạch Văn Bỉnh lên, bây giờ sắp kết thúc một cách viên mãn rồi, ai biết được lại xảy ra tai họa bất ngờ?

Thạch Khoan vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng vẫn kiềm chế cơn tức giận, ngồi xuống khám bệnh cho đứa bé.

Tay vừa đặt vào, đã cảm nhận được mạch của đứa bé rất loạn, không biết phải kiểm tra từ đâu, mặc dù rất lo lắng cũng không còn cách nào khác.

Trong nhóm người, trên mặt Giang Nghĩa nở nụ cười.

Tân Uẩn nghi hoặc nói: “Đứa bé này không phải không có bệnh mà giả bệnh, phối hợp với bọn họ để diễn một vở kịch sao? Tại sao lại thật sự bị bệnh rồi?”

Giang Nghĩa cố ý giả vờ không biết gì cả, nói: “Đúng vậy, giả vờ mà thành thật, chuyện gì thế này?”

Thạch Khoan ngồi rất lâu nhưng cũng tìm được đáp án, người phụ nữ đang lo lắng lập nhảy dựng lên.

“Ông Thạch, rốt cuộc ông có làm được không?”

“Con trai của tôi bị làm sao vậy?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK