Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 514

Tân Uẩn như có như không liếc trộm Giang Nghĩa, trong lòng rất chua xót.

Lúc này, Giang Nghĩa đi tới nói: “Tân Uẩn, tôi có mấy chỗ không hiểu lắm, muốn hỏi cô.”

Tân Uẩn lại lạnh mặt nói: “Y thuật của anh cao như vậy, có cái gì mà phải hỏi tôi chứ? Không biết, không muốn trả lời!”

Nói xong, cô ta bĩu môi rời đi.

Làm cho Giang Nghĩa mờ mịt không hiểu gì.

Sao vừa còn tốt đẹp, trong nháy mắt thì giận rồi?

Tân Uẩn là người phụ nữ lạnh lùng có năng lực giỏi, sao vào lúc này lại trở nên giống như một cô công chúa nhỏ khó chiều thế?

Phụ nữ ấy à, thật là nói thay đổi thì thay đổi.

Thật ra Giang Nghĩa đâu biết, sự thay đổi của Tân Uẩn đều là vì anh chứ!

Không biết tại sao, Giang Nghĩa rõ ràng đã giúp Tân Uẩn, nhưng vẫn chọc cô ta không vui, thậm chí tức giận không lý do, mặc kệ Giang Nghĩa làm cái gì, Tân Uẩn sẽ cảm thấy không hài lòng.

Giống như con người Giang Nghĩa rất dư thừa.

Nhưng khi Giang Nghĩa nói muốn rời đi, Tân Uẩn lại càng thể hiện sự không vui hơn!

Điều này khiến cho Giang Nghĩa có hơi không hiểu làm sao.

Rốt cuộc là ở lại hay không ở lại? Thật là không biết phải làm sao mới được.

May nhờ sự xuất hiện của ông cụ Tân Tử Dân mới coi như giải vây cho Giang Nghĩa.

Tân Tử Dân vừa nhìn thấy Giang Nghĩa thì vô cùng thích, sau khi hàn huyên một hồi, sau đó tiếp tục truyền thụ cho Giang Nghĩa y thuật của nhà họ Tân, hơn nữa giúp Giang Nghĩa giải quyết rất nhiều vấn đề tồn động.

Trải qua lần đào tạo này, lý giải của Giang Nghĩa đối với y thuật càng sâu, trình độ ở phương diện y học càng sâu.

Chẳng mấy chốc, mặt trời đã tối lại.

Giang Nghĩa đứng dậy tạm biệt, Tân Uẩn vẫn lạnh nhạt như cũ, ngay cả mắt cũng không ngước lên, giống như rất chán ghét Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa rất là bất lực không biết mình đắc tội Tân Uẩn ở đâu, cuối cùng chỉ đành ngại ngùng rời đi.

Cứ thế, sau khi Giang Nghĩa rời đi, Tân Uẩn ngước mắt lên, nhìn hướng anh rời đi, bỗng ngây ngốc.

“Nhìn cái gì?” Tân Tử Dân đi tới hỏi.

“Không, không có gì.” Tân Uẩn cúi đầu tiếp tục sắp xếp thuốc trong tay.

Tân Tử Dân lắc đầu: “Vừa rồi khi người ta ở đây, con không thèm ngó ngàng tới người ta, bây giờ người ta đi rồi, con mới nhớ cậu ta, con như thế không phải hành xác sao? Người ta còn tưởng con ghét cậu ta đó.”

Tân Uẩn tức tối vỗ thuốc lên trên bàn: “Con là ghét anh ta! Rõ ràng đã là người có vợ, còn, còn…”

Nói được một nửa, Tân Uẩn không nói tiếp được nữa.

Có một vài khổ sổ, chỉ có thể giấu trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK