CHƯƠNG 505
Bây giờ Tân Uẩn biết tại sao hai ba con nhà họ Thạch lại muốn đẩy bệnh nhân có thân phận cao quý như thế này cho mình, thực ra là vì bệnh của Lâm Gia Vinh không thể chữa trị!
Ai nhận người đó xui xẻo.
Hai ba con nhà họ Thạch ném củ khoai nóng bỏng tay này cho Tân Uẩn, ý đồ thực sự nham hiểm.
Không chỉ có như vậy, Thạch Khoan lạnh lùng nói: “Ông Lâm, ông đừng nghe bác sĩ Tân nói linh tinh, theo những gì tôi biết, nhà họ Tân bọn họ có y thuật bí truyền ở dưới đáy hòm. Bệnh của ông, chắc chắn bọ họ có khả năng chữa khỏi. Chỉ là loại y thuật kia hình như rất phức tạp, chỉ có người bệnh có thân phận khá tôn quý mới có thể dùng.”
Dừng một lúc, ông ta lại nói với Tân Uẩn: “Bác sĩ Tân, cô đừng giấu giếm nữa. Lẽ nào, cô cảm thấy thân phận của ông Tân không chủ cao quý, không xứng với y thuật bí truyền của nhà họ Tân các cô?”
Tân Uẩn suýt nữa tức giận chửi rủa.
Y thuật bí truyền?
Sao cô ta lại không biết?
Thạch Khoan đang ăn nói lung tung, cố ý đẩy Tân Uẩn vào hố lửa.
Nếu như Tân Uẩn khăng khăng không chữa trị, thì chính là ‘ghét bỏ thân phận của Lâm Gia Vinh’ chưa đủ, là đang xem thường Lâm Gia Vinh, đến lúc đó chắc chắn sẽ phải chịu sự trả thù của Lâm Gia Vinh.
Nếu như cô ta miễn cường chữa trị, chắc chắn sẽ không chữa khỏi được, biển hiệu của bệnh viện nhà họ Tân sẽ bị đập phá.
Không chữa sẽ đắc tội với người khác, chữa rồi, biển hiệu sẽ bị đập nát.
Cho dù lựa chọn thế nào cũng là sai.
Đắc tội với tất cả mọi người.
Tân Uẩn như ngồi trên đống lửa, không biết phải lựa chọn như thế nào, không nói được một chữ.
Rõ ràng là bệnh không chữa được, nhưng không thể từ chối, thủ đoạn này của ba con nhà họ Thạch đúng là nham hiểm!
Lâm Gia Vinh thấy cô ta vẫn không nói gì, lông mày hơi nhíu lại, hỏi: “Bác sĩ Tân, y thuật bí truyền của nhà họ Tân các cô yêu cầu nghiêm ngặt như vậy sao? Họ Lâm tôi thật sự không có tư cách để dùng?”
“Không phải, ông Lâm, ông hiểu nhầm rồi.”
“Hiểu nhầm cái gì? Nếu như cô xem trọng họ Lâm tôi vậy thì hãy chữa trị cho tôi; nếu như xem thường thì nói một câu, tôi sẽ rời đi.”
Đối diện với sự hăm dọa của Lâm Gia Vinh, Tân Uẩn có rất nhiều cảm xúc đan xen với nhau.
Đến tận lúc này, Giang Nghĩa vẫn luôn im lặng, mỉm cười đi đến, thờ ơ nói: “Bệnh này, thực ra không khó.”
Không khó?
Mọi người đều liếc mắt, muốn xem xem ai lại to gan như vậy, nói ra những lời ngông cuồng như vậy.
Sau khi nhìn thấy là Giang Nghĩa, Thạch Văn Bỉnh cười haha, lắc đầu nói: “Tôi cứ tưởng là vị cao nhân nào nói chuyện, hóa ra là cậu, một người ngoài ngành . Nếu như tôi nhớ không nhầm, cậu không hiểu một chút gì về y thuật?”
Giang Nghĩa thờ ơ nói: “Lúc trước không hiểu, nhưng trong khoảng thời gian này ông cụ nhà họ Tân đã truyền dạy cho tôi một vài y thuật, cũng nắm được một vài môn đạo.”
“Ồ? Không biết là anh học được bao lâu rồi?”
“Gần một tháng rồi.”