CHƯƠNG 734
Anh ta cũng không biết, mà cũng không dám hỏi.
Chỉ ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Bên kia, Giang Nghĩa cười nói: “Đại ca Sơn Tiêu? Đã lâu không gặp. Nghe nói cậu đã bị bắt đi, không ngờ lại được ra nhanh vậy à?”
Sắc mặt Sơn Tiêu trở nên khó coi.
Hôm qua anh ta suýt nữa bị bắt vào tù thật, tuy nhiều năm qua anh ta đã suýt bị bắt không ít lần, nhưng ngày hôm qua là một lần duy nhất anh ta bị bắt vì đánh thua.
Cũng may anh ta là người thua nên cảnh sát cũng không gây khó dễ cho anh ta, sau khi phạt tiền rồi dạy dỗ một lúc, thì để cho người bảo lãnh ra.
Sau khi ra ngoài Sơn Tiêu càng nghĩ càng giận, anh ta chưa từng uất ức như vậy.
Anh rất muốn tìm một người để xả giận, kết quả thật đáng buồn, ‘kẻ địch’ đầu tiên anh ta gặp sau khi ra ngoài lại là Giang Nghĩa! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đối mặt với sự khiêu khích của Giang Nghĩa, Sơn Tiêu đều không nên lời.
Những người khác đều nhận ra manh mối.
Phương Phiến Tam hỏi: “Đại ca, hai người quen biết nhau sao?”
Sơn Tiêu liếc anh ta, “Câm cái miệng thối của mày lại!”
Phương Phiến Tam sợ đến mức liên tục lui về phía sau, ngậm miệng lại, không dám nói thêm một chữ nào.
Lúc đầu Tân Tử Dân cho rằng sẽ có một trận chiến ác liệt, còn lo lắng cho mạng sống của Giang Nghĩa, ai ngờ đường đường là đại ca uy nghiêm Sơn Tiêu, sau khi nhìn thấy Giang Nghĩa lại sợ hãi như rùa đen rút đầu.
Đúng là kỳ tích.
Giang Nghĩa hỏi: “Cậu muốn xử lý chúng tôi sao?”
Sơn Tiêu toát mồ hôi lạnh, ai xử lý ai chứ?
Anh ta liếc mắt nhìn vài người phía sau, Tứ Đại Kim Cương đều lắc đầu tỏ ý không muốn khiêu chiến với Giang Nghĩa, cơn ác mộng vừa rồi còn chưa qua, họ không muốn trải qua lần nữa.
Sơn Tiêu thở dài, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi, mọi người đi đi. Tôi sẽ dạy dỗ lại đàn em của mình.”
Lời nói của anh ta suýt nữa hù chết Phương Phiến Tam.
Người luôn lợi hại kiêu ngạo bấy lâu nay như Sơn Tiêu mà cũng có ngày chịu thua sao?
Giống như một con quỷ gặp Diêm Vương vậy.
Người thanh niên trước mắt thực sự đáng sợ như vậy sao?
Phương Phiến Tam không khỏi hít một hơi thật sâu, vừa nãy anh ta cứ luôn miệng nói muốn nhận người ta làm đàn em, ha ha, người đàn ông ngay cả đại ca của mình cũng không dám chạm vào, anh ta có tư cách gì nhận người ta làm đàn em?
Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Tân Tử Dân cũng đã nhận ra, hoá ra Sơn Tiêu là một con hổ giấy, ở trước mặt Giang Nghĩa ngay cả rắm cũng không dám thả.