Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 88

Tôn Vĩnh Trinh rít một hơi thuốc lá: “Hà Diệc Nho, ông theo tôi nhiều năm như vậy, thật sự là một chút tiến bộ cũng không có, cả ngày chỉ biết động dao động kiếm, có chuyện gì cũng chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết, ngây ngô như là người của thế kỷ trước, càng nhìn càng thấy tức giận.”

Hà Diệc Nho không dám nói tiếp, cúi đầu không lên tiếng.

Lúc này, thư ký đi vào: “Tôn tổng, giám đốc Tây Môn trở về rồi.”

Nghe xong lời này, Tôn Vĩnh Trinh mặt mày hớn hở: “Cuối cùng trí thông minh của tôi cũng đã trở về, nhanh nhanh mời Tây Môn đến đây cho tôi.”

“Vâng, Tôn tổng.”

Một lát sau, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, thư ký dẫn theo một người đàn ông bước vào.

Người đàn ông cao khoảng một mét tám lăm, dáng người cao gầy, mặt trên người bộ đồ vest phẳng phiu, kết hợp với gọng kính đen, cả người trông vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, sạch sẽ, tao nhã lễ độ.

Người này chính là Tây Môn Tuấn, là đầu não của Tôn Vĩnh Trinh.

“Tôn tổng, ngài tìm tôi?”

“Ừm.” Tôn Vĩnh Trinh chỉ vào Hà Diệc Nho và Hà Du Vinh: “Trong khoảng thời gian cậu không có ở đây, hai tên phế vật này sắp làm Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng phá sản luôn rồi, bị một tên lính nghèo làm cho bất lực không có nổi kế sách. Tây Môn, cậu nghĩ biện pháp đi giết chết tên khốn nạn tên là Giang Nghĩa đó cho tôi.”

“Đúng rồi, phải thông qua thủ đoạn hợp pháp, đừng có chỉ biết chém chém giết giết giống như hai cái tên ngu ngốc này, tôi ghét nhất chính là cách đó, một chút kỹ thuật cũng không có.”

Tây Môn Tuấn cười hỏi: “Giang Nghĩa này chính là anh trai ruột của chủ tịch tiền nhiệm Giang Châu đã qua đời đó à?”

“Không sai.”

“Vậy tôi rõ rồi.” Tây Môn Tuấn đẩy gọng kính, tự tin nói: “Cho tôi năm ngày, tôi nhất định sẽ cho ngài một kết quả hài lòng.”

Tôn Vĩnh Trinh kinh ngạc hỏi: “Cậu đã nghĩ ra cách rồi?”

“Đương nhiên.”

“Cách gì vậy?”

“Nói ra rồi thì không thú vị nữa.” Khóe miệng của Tây Môn Tuấn hơi nhếch lên: “Nhưng mà tôi có thể để tiết lộ một chút, lúc ấy Giang Châu chết như thế nào, tôi sẽ để Giang Nghĩa chết như vậy.”

Sáng ngày hôm sau, Đinh Nhị Tiến đang tưới nước cho mấy chậu hoa ở trước nhà, một chiếc xe màu trắng dừng ở cửa.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông với dáng người cao gầy đeo kính bước xuống.

Anh ta đi vào trong sân, nói với Đinh Nhị Tiến: “Xin hỏi, có phải là Giang Nghĩa ở đây không?”

Đinh Nhị Tiến nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới: “Cậu là ai?”

“Tôi tên là Tây Môn Tuấn, là giám đốc bộ phận của xí nghiệp Thiên Đỉnh, ở đây có một tờ truyền đơn của tòa án, tôi muốn gửi nó cho Giang Nghĩa.”

“Pháp viện truyền đơn hả? Giang Nghĩa phạm phải chuyện gì vậy?”

“Ông cứ kêu anh ta ra đây thì biết.”

Đinh Nhị Tiến nửa tin nửa ngờ, gọi với vào trong phòng: “Giang Nghĩa, cậu ra đây cho tôi!”

Chẳng mấy chốc, Giang Nghĩa đi ra, Đinh Thu Huyền và Tô Cầm đều đi theo ở phía sau, bọn họ cũng nghe thấy đoạn đối thoại của Tây Môn Tuấn và Đinh Nhị Tiến, ai nấy cũng đều có một tia địch ý với Tây Môn Tuấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK