CHƯƠNG 609
Lâm Gia Vinh nuốt nước bọt, sợ hãi nhìn Giang Nghĩa ở bên cạnh: “Giang thần y, nhìn không ra kỹ thuật lái xe của cậu vậy mà siêu như vậy.”
Ông ta thở dốc hai hơi, hỏi: “Nhưng trên thực lực, cậu sớm đã có thể vượt xe ở khúc cua, tại sao còn phải đi theo một đoạn ở đằng sau? Đợi tới khúc cua trước đó mới chuẩn bị vượt xe?”
Giang Nghĩa lạnh nhạt nói: “Bởi vì khúc cua trước đó đều là trên vách đá; tôi nếu vượt xe như thế thì bọn họ mất mạng rồi.”
Lâm Gia Vinh vô cùng kinh ngạc, quả nhiên bị ông ta đoán đúng rồi, Giang Nghĩa thật ra hoàn toàn có thực lực giải quyết Khương Chi Sơn ngay từ đầu.
Chỉ có điều anh không muốn xảy ra án mạng, cho nên cứ đợi.
Đợi tới một bên của khúc cua là mặt núi, anh mới tiến hành vượt xe, vừa lấy lại tôn nghiêm vừa bảo đảm hai người Khương Chi Sơn sẽ không chết.
Người đàn ông này, khi nổi giận còn có thể duy trì lý trí, thật sự là quá đáng sợ rồi.
Đương nhiên, điều khiến Lâm Gia Vinh cảm thấy kinh ngạc nhất vẫn là kỹ năng lái xe của Giang Nghĩa.
Một bác sĩ, sao lại có kỹ năng lái xe siêu đẳng như vậy.
Phải biết, người anh vừa thắng là tay đua F1 chuyên nghiệp! Là đối thủ mạnh mà một người bình thường cả đời cũng không thể thắng được, Giang Nghĩa lại thắng rồi.
Còn thắng kiểu dứt khoát như vậy.
Khương Chi Sơn làm bẩn xe của anh, anh ăn miếng trả miếng, trực tiếp phá hỏng xe của Khương Chi Sơn!
Tính cách quả quyết.
Năng lực xuất sắc.
Lâm Gia Vinh lúc này lại nhìn Giang Nghĩa bằng con mắt khác, người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này không chỉ đơn giản là một bác sĩ.
Nhìn một lúc, Lâm Gia Vinh khẽ ho một tiếng, nói: “Giang thần y, tôi thấy kỹ năng lái xe của cậu giỏi như vậy, có thể đồng ý một thỉnh cầu nho nhỏ của tôi không?”
“Ông Lâm cứ nói.”
“Giang thần y, cậu có lẽ cũng biết, chủ tướng của đường đua F1 của dòng Ferrari chúng tôi mấy năm trước bị thương nặng, không thể tham gia đua được nữa. Bây giờ, đội xe rất cần một nhân vật linh hồn dẫn dắt cả đội bước khỏi vùng bùn.”
Lâm Gia Vinh kinh định nhìn Giang Nghĩa: “Tôi cảm thấy, cậu có thể!”
Giang Nghĩa có hơi bất ngờ, lời thỉnh cầu này ngược lại là điều anh chưa từng ngờ tới.
Đi làm một tay đua chuyên nghiệp sao?
“Chuyện này…”
Anh rất lưỡng lự mà nói: “Ông Lâm, tuy tôi cũng rất thích đua xe, nhưng tôi còn rất nhiều việc phải làm, ví dụ học sâu về y thuật, e là không thể coi việc đua xe là nghề nghiệp được.”
“Không sao.” Lâm Gia Vinh nói: “Cậu chỉ cần ký hợp đồng tạm thời với đội xe là được, có thể tới bất cứ lúc nào, có thể đi bất cứ khi nào. Hơn nữa, tôi sẽ tính lương cho cậu theo hợp đồng dài hạn.”
Cũng tức là, làm công việc tạm thời, lấy tiền lương của việc chính thức.
Đổi lại là ai cũng sẽ bằng lòng nhỉ?