Chương 374
Chỉ đến những năm gần đây khi Tân Uẩn lên nắm quyền, hội Y Học mới dần có chỗ đứng vững chắc và trở thành đầu tàu.
Bỏ đi hận thù gia đình không nói.
Xét về trình độ y học, Nhà họ Thạch đủ tiêu chuẩn để so sánh với nhà họ Tân.
Tân Uẩn cảm thấy nhẹ nhõm một chút, ngồi đối diện với hai người họ, cười nói: “Tôi sẽ không nói thêm về những điều vô nghĩa nữa. Hai người đều đã đến đây, nhất định đã biết rõ lý do.”
“Không phải tôi không tin tưởng y thuật của hai người, chỉ là cha tôi bệnh nặng, không thể tùy tiện chữa trị, cho nên trước đó, tôi muốn biết một chút về hai người.”
Thạch Vân Binh gật đầu, “Nên vậy.”
Tân Uẩn cười cười, không vội hỏi Thạch Vân Binh, mà trước tiên là nhìn về phía Giang Nghĩa rồi hỏi: “Vị này gọi là gì?”
“Giang Nghĩa.”
“Anh Giang, thứ lỗi cho tôi, tôi chưa từng thấy anh ở ngành y. Tôi không biết anh từ đâu đến?”
Giang Nghĩa bình tĩnh trả lời: “Tôi không thầy không môn phái.”
“Ơ……”
Tân Uẩn sửng sốt một chút, sau đó hỏi lại: “Ồ, tôi hiểu rồi, y thuật của anh không phải do gia đình truyền lại, mà là học được ở đại học y khoa đúng không? Xin hỏi, anh học đại học y khoa nào vậy? sau khi tốt nghiệp anh làm việc ở bệnh viện nào? ”
Giang Nghĩa lại nói: “Xin lỗi, tôi không học đại học, huống hồ là làm việc trong bệnh viện.”
Anh nói thêm: “Thực ra, tôi không biết y thuật.”
Một câu nói suýt khiến Tân Uẩn phun máu.
“Không biết y thuật? Không biết anh đến đây làm gì?”
“Thưởng thức phong cảnh à?!”
Giang Nghĩa nhận ra lời mình nói sai, vội vàng giải thích: “Ách, thật ra ý định ban đầu của tôi là ở đây có một phương pháp có thể chữa khỏi bệnh di truyền của gia đình cô, tôi đặc biệt mang đến cho cô…”
Trước khi anh giải thích xong, Thạch Vân Binh đã lắc đầu.
“câm miệng!”
Giang Nghĩa sững sờ một lúc, sau đó quay lại nhìn Thạch Vân Binh.
Chỉ thấy Thạch Vân Binh chỉnh đốn quần áo của mình, ngay thẳng nói: “Ngay từ đầu, tôi đã cho rằng anh là người không đáng tin cậy. Quả nhiên vừa mở miệng đã lòi đuôi.”
“Đã không có truyền thống y học từ gia đình, cũng chưa học qua trường lớp y học chuyên nghiệp, không biết gì về y học, vậy có tư cách gì để lên tiếng ở đây?”
“Anh vừa nói cái gì? Anh có cách nào chữa khỏi bệnh di truyền của nhà họ Tân ư?”
“Ha hả, lời này của anh khiến mọi người cười ra nước mắt đấy? Một gã ngoài nghề không biết gì về y học vậy mà to tiếng khẳng định có thể chữa khỏi căn bệnh bất trị mà trăm năm nay trong giới y học vẫn chưa thể làm được, anh đang coi thường ai vậy ? ”
Thạch Vân Binh thở dài, “Thứ lỗi cho tôi vì đã mạo phạm, cô Tân, tôi nghĩ rằng vì để chữa bệnh cho cha, điều kiện cô đưa raa quá hấp dẫn mới thu hút được nhiều muỗi như vậy. Chậc …”