CHƯƠNG 510
Tuy nhiên, có thể nắm bắt gần hết “Bát Quái Khí Châm” trong vòng một thắng ngắn ngủi, mà lại còn dùng để chữa được bệnh nan y thì năng lực này không phải ai cũng có.
Giang Nghĩa chắc chắn là một thiên tài y học.
Lâm Gia Vinh mặc quần áo vào, nghi ngờ hỏi: “Giang Thần Y, thật ra tôi cũng không hiểu tại sao mình lại mắc phải căn bệnh kỳ lạ này, ngài đã chữa khỏi bằng cách nào?”
Giang Nghĩa nhẹ nhàng nói: “Thật ra, như tôi đã nói lúc đầu, bệnh của ông không khó chữa. Nếu suy đoán của tôi là đúng, ông Lâm đây thường xuyên trầm mê trong nữ sắc phải không?”
Lâm Gia Vinh lúng túng ho khan và gật đầu.
“Thế thì đúng rồi” – Giang Nghĩa đáp: “Ông để thận hoạt động quá độ, cộng thêm cơ thể vốn tính hàn nên mới biểu hiện ra triệu chứng như vậy. Sợ lạnh, cả người mệt mỏi.”
“Bên cạnh đó, một phần khí huyết trong cơ thể ông bị tắc nghẽn, sinh ra một lượng lớn cặn âm khí, một khi bị ánh sáng mặt trời kích thích sẽ lan tràn khắp cơ thể”.
“Đó là lý do tại sao người ông lại nổi những đốm đen khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời”.
“Tôi giúp ông đả thông khí huyết tắc nghẽn trong cơ thể, khơi thông âm khí, bệnh của ông tự nhiên sẽ khỏi”.
“Nhưng chỉ là tạm thời thôi, sẽ còn tái diễn”.
Lâm Gia Vinh sợ hãi hỏi: “Tại sao bệnh vẫn tái phát? Giang Thần Y, anh phải giúp tôi chữa khỏi bệnh!”
Giang Nghĩa mỉm cười: “Chữa khỏi bệnh tận gốc là không thể, thận của ông vốn đã rất yếu, người lại mang tính hàn sinh nên không thể chữa khỏi tận gốc được. Nếu không muốn bệnh không tái phát thì cách duy nhất là kiềm chế ham muốn của ông lại. Sau này tiếp xúc với phụ nữ càng ít càng tốt. Uống thêm canh gà, canh sâm, kỷ tử để bồi bổ. Điều dưỡng cơ thể trong một thời gian dài, tôi tin rằng ông vẫn có thể khỏe mạnh nhiều năm nữa”.
Lâm Gia Vinh cười khổ và thở dài.
Ông ta gật đầu nói: “Cảm ơn Giang Thần Y đã nhắc nhở, sau này tôi sẽ không chạm vào nữ sắc nữa”.
Ông ta nhìn về phía Giang Nghĩa: “Giang Thần Y, cái mạng này của tôi là do ngài cứu, ngài chính là ân nhân cứu mạng của tôi. Lâm Gia Vinh tôi luôn ân oán rõ ràng. Có thù phải báo, có ân phải trả”.
Nói xong, ông ta đưa cho Giang Nghĩa một cái ngọc bội rất cổ kính.
“Đây là thẻ VIP của thương hiệu Ferrari ở nước V. Với nó, sau này ngài sẽ được hưởng các quyền lợi đặc biệt trong bất kỳ cửa hàng độc quyền nào. Giá chiết khấu, quyền ưu tiên mua sắm, quà tặng miễn phí,…muốn gì có đó.
“Làm ơn nhận nó”.
Giang Nghĩa cầm lấy chiếc ngọc bồi, sờ sờ nó trong lòng bàn tay, được phết, chế tác khá tinh xảo”.
“Vậy thì cảm ơn” – Giang Nghĩa không khách khí.
Lâm Gia Vinh búng tay kêu trợ lý lấy một tấm chi phiếu, điền số rồi đặt lên giường bệnh.
Đây là 100 tỷ phí chữa bệnh, mong y quán hãy chấp nhận.
Tân Uẩn kinh ngạc há hốc mồm: 100 tỷ?
Cô ấy chẳng làm gì cũng được không 100 tỷ?
Nhìn vẻ mặt của Tân Uẩn, Lâm Gia Vinh cho rằng cô không hài lòng nên nói: “Xin lỗi, tôi ra ngoài vội vàng, không mang theo thứ gì quý. Hãy nhận 100 tỷ trước, sau này tôi nhất định sẽ tặng quà cảm ơn hậu hĩnh!”