Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 450

Giang Nghĩa hơi nhíu mày, cười lạnh nói: “Bác sĩ Thạch? Anh và nhà họ Thạch của giới y học có quan hệ gì?”

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Bác sĩ Thạch trừng mắt với Giang Nghĩa: “Anh nói cái gì, tôi nghe không hiểu.”

“Nghe không hiểu sao? Vậy tôi nói rõ một chút.” Giang Nghĩa chỉ trái tim đã bị xử lý đó: “Thủ pháp anh dùng là thủ pháp tổ truyền của nhà họ Thạch, sẽ không dễ dàng truyền ra ngoài. Bác sĩ Thạch, anh còn dám nói anh không phải là người của nhà họ Thạch?”

Bác sĩ Thạch lùi lại một bước, có hơi sợ hãi.

Nhưng sau đó anh ta phản ứng lại, cười lớn.

“Ha, không ngờ còn đụng phải người cùng nghề.”

“Nhưng vậy thì sao chứ?”

“Anh sắp là một người chết rồi, biết những điều này thì có tác dụng gì?”

Giang Nghĩa cười lạnh: “Người chết sao?”

Anh ta giơ một ngón tay lên: “Đối phó với các người, mười giây là đủ rồi.”

Bác sĩ Thạch đã cười: “Yo, bản lĩnh nói phét ngược lại giỏi đấy, mười giây? Được, mấy an hem, lốt sạch rồi trói anh ta lại cho tôi, tôi bây giờ muốn ‘cắt’ anh ta. Tôi ngược lại muốn nhìn xem, anh ta làm sao trong mười giây thì giải quyết chiến đấu được.”

Mọi người cầm dây thừng đi tới.

Giang Nghĩa bảo Tô Nhàn đứng ở đằng sau, sau đó thì là…

Quyền như lưu tinh.

Cước như bôn lôi.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, một chuỗi âm thanh bụp bụp bụp vang lên, từng người bay ra.

Đập vào tường, đập vào cửa, nằm trên đất, mắc trên cột.

Mười giây?

Không, mười giây cũng quá nhiều rồi, chỉ năm giây thì mười mấy tên lưu manh tại đây đều bị đánh gục.

Muốn bắt Giang Nghĩa sao?

Bọn họ còn không đủ tư cách.

Vỗ tay, Giang Nghĩa xoay người nhìn sang bác sĩ Thạch, hỏi: “Như thế nào?”

Bác sĩ Thạch mặt mày xanh mét, thế nào cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như này, người đàn ông trước mắt trong nháy mắt thì giải quyết hết hơn mười người, anh còn là con người sao? Thật sự chính là một quái vật!

Bác sĩ Thạch vội vàng lùi lại, đưa tay ấn một cái nút màu đỏ.

Kết quả không tới thời gian ba mươi giây, mấy người mặc đồ cảnh sát đi tới, một cước đạp cửa ra.

Người cầm đầu là một gương mặt hơi vuông, là cảnh sát địa phương của khu này — Vương Thông.

Nhìn thấy cảnh sát đến rồi, Tô Nhàn vô cùng vui mừng, cuối cùng cũng nhìn thấy cứu tinh rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK