CHƯƠNG 443
Bà cụ thở dài: “Lão đại đó là người tài vẻ ngoài đần độn, mà mày chỉ là có chút trí thông mình thì giở trò rồi, mày so với anh trai mày còn kém xa đó! ”
Lúc này, Kỳ Dương có một loại cảm giác quay lại lúc nhỏ bị mẹ dạy dỗ.
Đã quá muộn cho thời điểm này.
Ông ta cúi đầu, không thể nói thành lời, dày công lên kế hoạch lâu như vậy, tới cuối đều là công cốc, ông ta đã thua một cách thê thảm.
Giờ phút này, ở tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng ở gần đó.
Một chiếc trực thăng lẳng lặng dừng ở bên đó.
Một người đàn ông với vết sẹo hình con rết ngồi ở trên ghế, trong tay cầm ống nhòm, nhìn thấy mọi chuyện đang diễn ra.
Người đứng bên cạnh chính là Weiss.
“Chủ nhân, Kỳ Dương xem ra không chống đỡ được nữa, cần tôi khẩn cấp phái người tới không?” Weiss hỏi.
Người đàn ông xua tay.
Weiss hơi nhíu mày: “Chủ nhân nếu bây giờ không ra tay, Kỳ Dương sẽ hoàn toàn rớt đài, tiền của nhà họ Kỳ, chúng ta không lấy được một đồng.”
Người đàn ông cười ha ha.
Anh ta thu lại ống nhòm, hờ hững nói: “Chiến thần Tu La, Thần La Thiên Chinh. Chúng ta bây giờ buông tay, cái mất đi chỉ là một quân cờ Kỳ Dương, nhưng nếu chúng ta cắn chết không buông, chỉ sợ ngay cả chúng ta cũng sẽ bị tiêu diệt.”
Weiss sững sờ.
Từ khi anh ta đi theo chủ nhân tới này, trước giờ chưa từng nghe nói anh ta “nhát” như vậy.
Phải biết, việc chủ nhân của anh ta làm đều là sống trên lưỡi đao, ở biên giới phía tây là thần cản giết thần, phật cản giết phật, có biệt danh “lão gia Rết”.
Một nhân vật kiệt xuất đương thời như vậy, thế mà cũng có lúc nhát, nghĩ thôi cũng biết, kẻ địch mà bọn họ đối mặt đáng sợ cỡ nào.
Weiss rất tò mò nói: “Chủ nhân, kẻ thù mà chúng ta đối mặt không phải là bà cụ của nhà họ Kỳ sao? Có đáng sợ như vậy sao?”
Lão gia Rết lắc đầu.
“Weiss, cậu đó, vẫn là kiến thức tầm nhìn quá hạn hẹp.”
“bà cụ tính là cái gì chứ? Người mà tôi kiêng kỵ là chiến thần Tu La — Giang Nghĩa!”
Weiss nhìn về phía đám người.
Nói ra thì, Giang Nghĩa thật sự là một nhân vật, dùng sức một người hết lần này tới lần khác phá hỏng hành động của bọn họ.
Bây giờ còn là điều động nhân mã quy mô lớn, hoàn toàn giết hết thủ hạ của Kỳ Dương.
Anh ta hỏi: “Chủ nhân, chiến thần Tu La, đó lại là cái gì?”
Lão gia Rết cười ha ha: “Ở biên giới phía Tây có một truyền thuyết như này, phàm là nơi chiến thần Tu La xuất hiện, cậu hoặc quy thuận đầu hàng, hoặc là chuẩn bị chấp nhận chết.”
Lông mày của Weiss nhíu chặt: “Thật sự lợi hại như vậy sao?”
Lão gia Rết gật đầu.