Chương 675
Loại người gió chiều nào nghiêng chiều đó như Răng Hổ cũng không phải hiếm thấy.
Tuy nhiên, Giang Nghĩa ghét nhất chính là loại người như vậy.
Anh phẩy tay nói: “Lấy chân của anh ta để cảnh cáo.”
“Vâng!!!”
Người nhà họ Hoàng ra tay trước, mặc cho Răng Hổ gào thét thế nào thì bọn họ cũng thẳng tay đánh gãy chân anh ta, quãng đời sau này chỉ có thể kiếm sống bằng cách ăn xin.
Tiếp theo, đến lượt Thiêu Hồ Tử.
Nhìn thấy tình hình này, Thiêu Hồ Tử nghĩ lại những gì mình đã nói trước đây, ông ta biết Giang Nghĩa nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Dù cho bây giờ ông ta có van xin tha thứ thì cuối cùng cũng sẽ không thoát khỏi kết cục như Răng Hổ.
Thiêu Hồ Tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Nghĩa, cậu rất lợi hại, tôi không thể phản kháng lại, cậu muốn làm gì thì làm!”
Giang Nghĩa vỗ tay.
“Rất tốt.”
“Có khí phách.”
Anh đứng dậy nhặt một con dao dưới đất, đi thẳng đến chỗ Thiêu Hồ Tử, hai người nhìn nhau khoảng chừng ba giây.
“Tôi muốn ông chết!!!”
Giang Nghĩa giơ tay chém xuống, khi con dao chỉ còn cách cổ của Thiêu Hồ Tử 1cm thì đột nhiên dừng lại.
Thực tế là anh chỉ muốn doạ Thiêu Hồ Tử chứ không muốn giết người.
“Khí phách anh hùng” của Thiêu Hồ Tử trước đó tan biến đâu mất, trong phút chốc ông ta run rẩy ngồi bệt trên mặt đất, nước mắt không ngừng trào ra, lớn tiếng khóc: “Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, đại ca Giang, anh tha cho tôi đi, tôi không muốn chết!”
Giang Nghĩa cười khẩy một cái.
Loại người này ăn nói ngang ngạnh, mới doạ một chút đã sợ đến mức mềm nhũn ra rồi.
Anh ném con dao sang một bên, thờ ơ nói: “Mục đích lần này tôi đến Long Dương Viên là để mua thép, không phải để giết người.”
“Thiêu Hồ Tử, chỉ cần ông cung cấp đủ hàng cho chúng tôi thì cái mạng già của ông vẫn sẽ sống thêm được vài năm nữa đấy.”
Thiêu Hồ Tử không biết nên khóc hay nên cười.
Ông ta rất muốn giữ mạng sống của mình, nhưng liệu có thể không?
“Đại ca Giang, tôi nói thật với anh, không phải tôi không muốn giao đủ hàng cho bên anh, mà do hàng tồn kho trong nhà máy của tôi không đủ! Cho nên tôi chỉ có thể đánh lừa bằng hàng loại hai.”
“Tôi không có hàng, anh ép tôi thế nào cũng vô ích.”
Giang Nghĩa cau mày, trong đầu nghĩ đến mấy chuyện không hay.
Không đủ hàng?
Haha!
Anh thờ ơ nói: “Tôi không quan tâm, nếu ông không đủ hàng thì đến nhà máy khác mà mua. Bây giờ là hai giờ chiều, tôi cho ông ba tiếng!”