Chương 712
Về điểm này cô rất tốt.
Cho dù trước đó có giận dỗi, ghen tuông thế nào đi chăng nữa, một khi gặp phải chuyện quan trọng, Đinh Thu Huyền sẽ trở nên vô cùng nghiêm túc, tuyệt đối không cản trở Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa hôn lên trán Đinh Thu Huyền, mặc áo khoác và bước ra ngoài.
“Giang Nghĩa!”
“Hửm?”
Đinh Thu Huyền khẽ cắn môi, ngàn chữ hội tụ thành hai chữ: “Cẩn thận!”
“Anh biết.”
Ra khỏi nhà, chiếc xe phóng như bay trên đường.
Trong khoảng thời gian ngắn, Giang Nghĩa đã đến y quán Nhân Trị, vừa xuống xe đã thấy Tân Uẩn vội vàng đi tới.
Hai người gặp nhau.
Tân Uẩn đưa Giang Nghĩa vào trong nhà, rồi đóng cửa ra vào và cửa sổ.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vô duyên vô cớ sao ông Tân lại bị bắt cóc?”
Tân Uẩn đưa cho Giang Nghĩa bức thư do bọn bắt cóc gửi.
“Trước đây tôi có nói qua với anh rằng ba tôi sẽ rời khỏi Giang Nam một thời gian, để đi tìm mua nguyên liệu thuốc, thật ra chỗ ông đi là Nam Thành, nơi đan xen giữa ánh sáng và bóng tối.
Nam Thành?
Lại là Nam Thành?
Giang Nghĩa cau mày, xem ra anh và Nam Thành có một nút thắt cần phải giải quyết.
Tân Uẩn tiếp tục: “Trước đây ba tôi cũng đã đến đó, lần nào cũng khoảng mười mấy ngày là về, nhưng lần này đi lâu quá rồi, luôn nói là đang làm việc.”
“Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì vậy tôi đã gọi điện cho ba, dạo trước còn nghe máy, nhưng mấy ngày gần đây thì không nghe nữa.”
“Tối nay, có người gửi những bức thư này đến y quán, tôi mới biết ba đã bị bắt cóc rồi!”
Giang Nghĩa mở lá thư ra, xem nó một cách cẩn thận.
Trong thư có ghi địa chỉ và thời gian rất chi tiết, yêu cầu Tân Uẩn đưa 15 tỷ tiền mặt trong khoảng thời gian đã được chỉ định đến nơi đã nói trước.
Sau khi bên kia nhận được tiền, họ sẽ thả người
Ngoài ra, tên bắt cóc còn gửi kèm vài tấm hình và đồ vật bên người của Tân Tử Dân, những tấm hình đều được chụp khi ông ta bị bắt cóc, có vài tấm còn bị đánh tới khóe mắt chảy máu.
Những tấm ảnh và đồ vật bên người này đủ để chứng minh Tân Tử Dân đã bị bắt cóc, không phải giỡn chơi.
Cuối bức thư, bọn bắt cóc còn theo như bình thường ghi: không được báo cảnh sát, nếu không sẽ giết con tin.
Sau khi đọc hết nội dung, Giang Nghĩa đặt lá thư xuống và hít thở sâu vài hơi.