Chương 428
Nhưng bây giờ, Giang Nghĩa lại không chút kẽ hở về mọi mặt, chẳng trách cô gái bên cạnh biết là không thể, nhưng vẫn yêu cậu ta không chút do dự.
Bà cụ cười mấy tiếng chọc chọc vào lồng ngực Giang Nghĩa.
“Cậu ấy, thật là một người đàn ông có thể đánh cắp trái tim người ta.”
“Nếu tôi sinh ra muộn 50 hoặc 60 năm, có lẽ tôi sẽ bị cậu mê hoặc đến đông nam tay bắc ấy.”
Câu này dẫn đến một tràng cười tại chỗ.
Giang Nghĩa xấu hổ cúi đầu, trong lòng nghĩ rằng bà cụ này đúng là quá ‘nghịch ngợm’, ở trước mặt nhiều người như vậy không che được miệng, lời gì cũng dám nói.
Tuy nhiên, điều đó cũng cho thấy bà cụ là một người phụ nữ không bị gò bó.
Kỳ Chấn bước đến gần, cảm kích nói, “Lời cảm ơn tôi sẽ không nói nhiều nữa, Giang thần y, cậu là người có ơn cứu mạng mẹ tôi, lại có ơn cứu mạng tôi. Sau này cậu có thể tùy ý ra vào nhà họ Kỳ chúng tôi, thích thứ gì tùy ý lấy.”
Giang Nghĩa lắc đầu, “Tôi cả người quê mua, quen nghèo rồi. Đồ của các người quá giá trị, nhưng tôi không có hứng thú.”
Kỳ Chấn bật cười khi nghe đến đây.
“Đúng rồi……”
Ông ta từ trong túi móc ra hai tấm vé đưa cho Giang Nghĩa, “Giang Thần y, cậu không thích trang sức quý giá, vậy không biết hai tấm vé này có thể khơi dậy hứng thú của cậu không?”
Giang Nghĩa nhận lấy xem xét.
Hai vé xem bóng đá.
Đội hình đấu bóng: AC Milan VS Inter Milan.
Hai đội bóng này là đội hàng đầu trong giới bóng đá.
Cuộc đối đầu giữa kẻ khổng lồ với nhau, nhất định sẽ khơi mào cho một cơn bão đẫm máu.
Một trận derby thành Milan như thế này nhất định là nổi bạo, một tấm vé cũng khó cầu, ngay cả một đại gia tộc như nhà họ Kỳ cũng chỉ được đến mười tấm vé.
Tuy vé không đắt nhưng có thể thấy là rất có tâm.
Kỳ Chấn cười nói: “Ngoài thời trang, biểu tượng lớn nhất của Milan chính là bóng đá. Nếu đến đây mà không xem bóng đá, về cơ bản thì coi như không khác gì không đến đây.”
Xem trận đấu thả lỏng cũng tốt, hơn là đi cùng Tô Nhàn mua quần áo túi xách.
Kỳ Chấn nói: “Ngày mai cả nhà chúng tôi sẽ đi xem trận đấu, Giang Thần y, đến lúc đó đi cùng nhau, để cậu cảm nhận được bầu không khí nóng hổi của thành phố bóng đá.”
“Được!”
Bà cụ giục mọi người nhanh chóng ngồi xuống: “Tôi đói rồi, nào nào, mau ăn đi, đừng đứng nữa.”
Mọi người ngồi xuống ăn uống vui vẻ.
Tô Nhàn đói đến không chịu được, như gió cuốn mây đưa trên bàn, quét sách trơn thức ăn trên đĩa.
Giang Nghĩa ho khan một tiếng: “Từ từ ăn, không ai cướp của em.”
Bà cụ cười cười: “Không sao, ăn thoải mái, ta thích đứa trẻ ngay thẳng như vậy, tốt, rất tốt.”
Sau khi ăn uống no say, Giang Nghĩa và Tô Nhàn đứng dậy chào tạm biệt.
Bà cụ hỏi: “Hai người ở đâu?”
“Chúng tôi ở khách sạn do công ty du lịch sắp xếp trước.”