Chương 385
“Hả? Nhưng tôi chỉ là người ngoài nghề.”
“Thì sao? Trước tiên tôi truyền y thuật nhà họ Tân cho cậu, để y thuật của cậu đạt tới trình độ nhất định, sau đó sẽ luyện thành Bát quái khí châm.”
Giang Nghĩa và Tân Uẩn đều hơi ngạc nhiên.
Phải biết rằng y thuật của nhà họ Tân chưa từng được truyền ra ngoài, đó chính là cái gốc để Y Quán của nhà họ Tân đứng vững cả trăm năm!
Nhưng vào lúc này, Tân Tử Dân sẵn sàng dạy cho Giang Nghĩa.
Đây là cơ hội và vinh quang cỡ nào?
Trong khoảng hơn một tháng tiếp theo, Giang Nghĩa đến Y Quán Nhân Trị mỗi ngày.
Tân Tử Dân cũng không ngại dạy dỗ, một mặt muốn báo đáp lòng tốt của Giang Nghĩa, mặt khác, ông cũng nhìn thấy bóng dáng của con trai mình Tân Kỳ trên người Giang Nghĩa.
Nếu Tân Kỳ không chết, cũng cùng lứa tuổi Giang Nghĩa.
Mỗi lần nhìn thấy Giang Nghĩa, Tân Tử Dân liền cảm thấy u sầu, trong quá trình dạy Giang Nghĩa, thỉnh thoảng sẽ hỏi Giang Nghĩa một vài việc về Tân Kỳ.
Theo thời gian, quan hệ giữa hai người ngày càng hòa hợp.
Tân Tử Dân thường tự hỏi, sẽ tốt biết bao nếu Giang Nghĩa vẫn chưa kết hôn, nếu không thì Giang Nghĩa và Tân Uẩn sẽ là một cặp hoàn hảo biết bao nhiêu?
Chao ôi, trời không có mắt!
Sau hơn một tháng chăm chỉ học tập, cùng với tài năng về y học của Giang Nghĩa, anh nhanh chóng thông thạo “Khí Thuật” của nhà họ Tân, cũng thông thạo “Bát quái khí Châm” năm sáu phần.
Giang Nghĩa cũng tìm hiểu kỹ các khía cạnh khác về y thuật của nhà họ Tân.
Mặc dù Giang Nghĩa hiện tại không thể so sánh với những người cấp bậc đại sư như Tân Uẩn và Tân Tử Dân, nhưng anh đã có thể làm một bác sĩ khá xuất sắc.
Đặc biệt: “Bát quái khí Châm” mà anh nắm bắt được càng là thứ mà các bác sĩ khác không thể có được..
Ngày này.
Mặt trời chưa lặn, bầu trời đỏ rực.
Giang Nghĩa lê cơ thể mệt mỏi trở về nhà, anh chưa kịp ngồi xuống thì Đinh Thu Huyền đã nói với anh: “Anh thay quần áo đi, ra ngoài ăn.”
“Hả? Hôm nay không ăn cơm ở nhà sao?”
“Không. Bác hai và thím hai đã về, ông nội hẹn nhà chúng ta ăn tối.”
“Bác hai? Thím hai?”
“Chính là cha và mẹ của Đinh Phong Thành. Họ luôn sống ở nước ngoài, mới trở về hôm nay.”
“Ồ.”
Giang Nghĩa thay quần áo, đi đến một nhà hàng gần đó cùng với Đinh Thu Huyền, Đinh Nhị Tiến và Tô Cầm, cả nhà vào một phòng bao riêng.
Đinh Trung và Đinh Phong Thành đã đến.
Một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi bên cạnh Đinh Phong Thành, khoảng 40 50 tuổi, mối quan hệ nhìn tương đối thân thiết.
Đó là ba của Đinh Phong Thành, Đinh Vân Trấn, và mẹ của anh ta, Lương Điệp.
Sau khi chào nhau vài câu, họ ngồi xuống.